Chỉ có một con đường có thể lên núi thần thú, những nơi còn lại toàn là bụi gai và loài cây độc.
Thủ lĩnh Chó Mực nhìn cảnh sắc quen thuộc, phía trước là Hồ Cửu nhưng lại không phải, trong cơ thể cô ta là Vu Linh hoặc có lẽ là Vu Linh phân thân.
Vu Linh thực sự vẫn bị giữ ở chân núi Thần Thú.
Rất nhanh đã đi đến cái hố mà trước đó thủ lĩnh Chó Mực đã quăng những tên người thú biến dạng, nhìn từ phía trên dường như không thấy đáy.
“Vẫn phải cám ơn các ngươi.” Giọng Hồ Cửu âm trầm: “Nếu không phải các ngươi, ta vẫn không có cơ hội.”
Là mấy tên người thú đã chết cho nó cơ hội.
Thủ lĩnh Chó Mực không dám tùy tiện lên tiếng.
Đương nhiên Hồ Cửu cũng không để ý, cô ta nhìn cái hố: “Thần thú… À, ngươi cho rằng có thể khống chế ta mãi sao? Bây giờ ta sẽ ra ngoài…”
Hồ Cửu đột nhiên xoay người lại, nắm lấy cổ tay thủ lĩnh Chó Mực.
“Vu… Vu Linh đại nhân?”
“Là ngươi tự mình nói rằng sẽ ra sức vì ta.” Hồ Cửu cười yếu ớt nhưng thủ lĩnh Chó Mực lại nhìn thấy sự lạnh lùng và phấn khích đang nhảy nhót, cô ta âm trầm nói: “Bây giờ, hãy cống hiến sức lực cho ta!”
“Cái…”
Thủ lĩnh Chó Mực khiếp sợ đứng hình.
Bàn tay sắc bén của Hồ Cửu xuyên qua ngực hắn, bắt lấy trái tim đang nhảy loạn.
Quả tim bị lấy ra khỏi cơ thể.
Hồ Cửu buông thủ lĩnh Chó Mực ra, cơ thể hắn từ từ đổ về phía sau chết không nhắm mắt.
“Ngươi đã nói sẽ trả lại cơ thể cho ta!” Hồ Cửu đột nhiên sắc bén quát to một tiếng, biểu cảm trên mặt cô ta rất đáng sợ.
Có lẽ là Vu Linh giết thủ lĩnh Chó Mực đã kích thích Hồ Cửu nên mới có sự phản kháng hiện giờ của cô ta.
Biểu cảm trên mặt cô ta bỗng nhiên khựng lại, khôi phục vẻ bình tĩnh trước đó: “Trả lại cho ngươi? Ta có nói vậy sao?”
Hồ Cửu lại thét chói tai: “Ngươi có nói, ngươi đã nói sẽ giúp ta báo thù!”
“Ta sẽ giúp ngươi, ngươi yên tâm…”
“Một mình ngươi chơi rất vui vẻ nhỉ.”
Giọng nói thanh thúy vang lên từ phía sau, bụi cỏ bị đạp lên phát ra tiếng xào xạc, Hồ Cửu xoay mạnh người lại, cô ta không kịp thu lại biểu cảm hung dữ.
Minh Thù dẫn Vân Hoang đi ra từ trong đám cỏ dại.
Ánh mắt Hồ Cửu dừng trên người Vân Hoang.
“Vu Linh đâu?” Minh Thù im lặng bước về phía trước mấy bước, ngăn Vân Hoang lại: “Núi rừng hoang dã, không sợ sân khấu không đủ lớn.”
Lúc này khống chế thân thể là Vu Linh, cô ta cười yêu kiều mấy tiếng, lời nói với Minh Thù nhỏ đến mức không nghe thấy được: “Ta vẫn còn đang nghĩ đi đâu để tìm hắn, không ngờ lại tự mình đến cửa.”
Vu Linh đang nói đến Vân Hoang.
Ánh mắt tối tăm của Vân Hoang nhìn chằm chằm cô ta, sát khí dần nổi lên.
Minh Thù mỉm cười: “Tìm hắn làm gì, muốn chết à?”
Ánh mắt Vu Linh trở nên căm phẫn: “Thần thú đã biến mất nhiều năm như vậy, nhưng vẫn tạo ra một quái vật như ngươi, tưởng rằng như vậy thì có thể ngăn cản ta? Ha ha... đơn giản là nằm mơ giữa ban ngày.”
Vân Hoang mím môi.
Minh Thù nắm tay Vân Hoang khẽ bấm, cô mỉm cười với hắn.
An ủi được Vân Hoang, Minh Thù quay đầu nhìn chằm chằm Vu Linh: “Hắn không thể ngăn cản ngươi, không phải còn có ta sao.”
Lát nữa trẫm còn không đánh cho tổ tiên ngươi cũng không nhận ra ngươi ư!
Lúc này Vu Linh mới hướng ánh nhìn đến Minh Thù, biểu cảm dần trở nên hung ác: “Ngươi bớt lo chuyện người khác đi, ta cho ngươi một cơ hội, rời khỏi đây ta liền không tính toán với ngươi.”
“Không phải ngươi sợ ta sao?” Minh Thù nhếch mày cười: “Trước đó ngươi còn bỏ chạy rất nhanh mà…”
Vu Linh: “…”
Minh Thù cười híp mắt nói: “Mọi người đều là Vu Linh, đến cũng không chào hỏi thì thật là ảnh hưởng đến tình cảm.”
Ai có tình cảm với ngươi.
Vu Linh nhíu mày: “Ngươi nói vớ vẩn gì vậy, ngươi mà là Vu Linh cái gì chứ? Trên thế giới này, Vu Linh độc nhất vô nhị chính là ta.”
Minh Thù nói mò: “Thế giới lớn như vậy, sao ngươi biết chỉ có mình ngươi?”
Vu Linh thật bảo vệ thân phận Vu Linh của mình: “Đương nhiên chỉ có ta!”
Tuy giữa người và thú ly kỳ, dường như Vu Linh là một chủng tộc. Nhưng nó biết rõ trên thế giới này chỉ có một Vu Linh, giống như thần thú là duy nhất.
Con khổng tước
này đang nói linh tinh gì vậy!
Vu Linh giả Minh Thù nghiêm túc nói: “Hiện giờ không phải đang có con thứ hai sao.”
Vu Linh: “…”
Là một con Vu Linh, nó biết Vu Linh không được hoan nghênh cỡ nào, nhưng bây giờ có một người thú cứ nhất định phải tranh làm Vu Linh với nó?
Nghiêm túc đấy ư?
Đã qua nhiều năm như vậy, Vu Linh rất được hoan nghênh rồi sao?
Trong lúc Vu Linh phân tâm đã bị Hồ Cửu tìm được cơ hội cướp quyền khống chế: “Dao Lạc… Ta muốn giết ngươi!”
Hồ Cửu có thể bị Vu Linh khống chế chiếm dụng thân thể, cũng có liên quan đến việc bản thân cô ta tinh thần mất khống chế.
Lúc này bị Vu Linh tác động nhìn thấy Minh Thù, ý nghĩ đầu tiên chính là giết cô.
Cho nên sau khi cô ta hét lên liền trực tiếp đánh tới.
Quan trọng là trên tay cô ta còn cầm quả tim của thủ lĩnh Chó Mực, khi vung tay lên máu loãng rơi xuống nước, trong không khí toàn là mùi máu tươi.
Minh Thù đẩy Vân Hoang lui về phía sau, cô lập tức nghênh đón.
Vu Linh và Hồ Cửu tranh nhau quyền khống chế, sự tấn công của Hồ Cửu bị gián đoạn.
Trên mặt Hồ Cửu tức giận cau có: “Ngươi cút ra khỏi thân thể ta!”
Sau đó lại biến thành một biểu cảm khác, Vu Linh chỉ cười nhạt: “À…”
Vu Linh thành công cướp lại quyền không chế, cô ta tránh được đòn tấn công của Minh Thù, cơ thể nhảy lui về phía sau, đáp xuống bên cạnh nhanh chóng làm phép thuật với quả tim trong tay.
Từ ngực cô ta không ngừng tuôn ra sương mù màu đen, tiếp theo là cuốn lấy quả tim kia.
"Thình thịch…"
Quả tim lúc đầu đã ngừng đập lại đột nhiên nhảy lên.
Minh Thù: “…”
Mẹ ơi!
Thành tinh rồi!
Đồ ăn vặt của trẫm đâu!
Nhanh chóng an ủi trẫm!
Minh Thù làm như thật lấy khoai lang ra cắn mấy miếng, Vu Linh thấy vậy biểu cảm rất quái dị nhưng Minh Thù bất động cho cô ta thời gian, cô ta nắm bắt khoảng thời gian này.
Sương mù màu đen tràn vào tim dần chậm lại, Vu Linh đột nhiên cầm quả tim trong tay ném vào cái hố.
Dường như Vân Hoang muốn tiến lên, nhưng lại nghĩ tới gì đó nên dừng bước lại, ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm về phía cái hố.
Đáy lòng Vu Linh e dè Vân Hoang, lúc này thấy hắn bất động thì khẽ thở phào.
Quả tim rơi vào cái hố ngay từ đầu không có phản ứng gì.
Minh Thù cắn khoai lang, tò mò hỏi: “Không đủ à? Nhưng ngươi chỉ có một quả tim, hay là ngươi tự móc của mình ra thử xem?”
Vu Linh: “…”
Giống cái đối diện vừa cười "ha ha" vừa nói.
Nếu Vu Linh biết đến câu “tên thần kinh” này, nhất định sẽ không hề do dự mà mắng.
Vu Linh đề phòng toàn thân, vừa phải phòng bị Hồ Cửu tranh thân thể với nó, vừa phải phòng bị Minh Thù và Vân Hoang.
“Rốt cuộc là có được hay không.” Minh Thù thúc giục: “Ngươi nhanh chút đi, ta muốn xem Vu Linh trông thế nào, sau này ta sẽ cố gắng làm một Vu Linh tốt, thừa kế đại nghiệp của chủng tộc ta.”
Vu Linh: “…”
Nhưng đúng lúc này, phía cái hố đột nhiên dâng lên một thứ mùi nồng nặc, xông thẳng lên trời.
Vu Linh tỏ ra vui vẻ.
Minh Thù khoa trương kinh ngạc: “Wow!”
Nói thật, thấy sự xuất hiện ngoạn mục của Ma tộc che khuất bầu trời, cảnh tượng này không đáng để nhắc tới.
Ừ! Không đáng để nhắc tới…
Cho nên sau khi thổi phồng việc kia, Minh Thù bình tĩnh gặm khoai lang của mình.