Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1107: Tường vy cấm khúc (17)


trước sau

Minh Thù tìm một chỗ xem tài liệu.

Tô Miên sinh ra tại thành phố này, giấy khai sinh và tư liệu bệnh viện vô cùng rõ ràng.

Quá trình trưởng thành không khác gì các thiếu gia thông thường, việc xấu cũng rất nhiều, điển hình của một phú nhị đại giàu có. 

Thế nhưng sau khi học trung học, Tô Miên đột nhiên ngoan ngoãn không quá để ý người khác, cả ngày cô đơn một mình, tựa như đã mất đi khí chất của một tên phú nhị đại giàu có mười mấy năm trước.

Rõ ràng lúc tốt nghiệp cấp hai vẫn là một tên giàu có như trước, nhưng sao chỉ mới hai tháng đã thay đổi thế này rồi?

Minh Thù xem kỹ tư liệu hai tháng đó. 

Nhìn qua không có gì đặc biệt, điều duy nhất đáng để nghi ngờ chính là chuyến du lịch lúc tốt nghiệp cấp hai...

Minh Thù lên mạng kiểm tra toàn bộ địa điểm du lịch của bọn họ, là một nơi tham quan nổi tiếng hàng đầu.

Chỗ như vậy, lại không phải là rừng sâu núi thẳm gì, theo lý thuyết mà nói sẽ không xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn. 

Minh Thù tiếp tục xem, nơi đây có mấy truyền thuyết về những khu giải trí này, trong đó một cái liên quan đến ma cà rồng.

Là một bài đăng, tường tận giới thiệu chủng tộc ma cà rồng, sau đó mới liên quan đến địa điểm trong truyền thuyết.

Nghe đồn lúc khu này xây dựng, đào được một quan tài trong khu đó, người trong quan tài tựa như đang sống vậy. 

Ngay lúc bọn họ chuẩn bị đưa quan tài đi, người trong quan tài đột nhiên không thấy nữa.

Đồng thời có người chết trên cổ có vết cắn, máu trong cơ thể như mất đi chín phần.

Vì vậy mới có tin đồn có ma cà rồng. 

Minh Thù kiểm tra tin tức, lúc đó các trang báo nói rất nhiều nhưng cuối cùng không tìm được bằng chứng, mọi người lại chú ý đến chuyện khác.

Tô Miên đi qua nơi này liền thay đổi...

Lẽ nào trong khu đó thực sự có ma cà rồng sao? 

Hay là hắn gặp phải chuyện gì?

Minh Thù có chút đau đầu, rốt cuộc thân thể hắn xảy ra chuyện gì?

Minh Thù hỏi Đồng Diệp biết chuyện gì không, dấu ấn Huyết tộc sẽ biến mất, Đồng Diệp bày tỏ chưa từng nghe qua chuyện như vậy. 

Minh Thù suy nghĩ rồi đi về hướng nhà mình.

Lúc đi qua một con đường nhỏ, cô đột nhiên ngừng lại nhìn cây đại thụ tươi tốt ở phía trước.

Khóe miệng cô hơi nhếch lên: "Đến cũng đến rồi, trốn làm cái gì?" 

Phía trước không có động tĩnh.

Minh Thù trực tiếp đi qua cây đại thụ kia, ngẩng đầu một cái liền đối mặt với ba Huyết tộc.

Ba tên Huyết tộc thấy bị phát hiện đồng thời bay xuống dưới, móng tay dài ra hóa thành vũ khí tấn công Minh Thù. 

Ba tên Huyết tộc khẽ động, bốn phía hiện ra không ít Huyết tộc ý thức xông tới.

“Này! Các người ỷ đông ăn hiếp yếu sao!”

Huyết tộc công kích cô không hề để ý, liên thủ tấn công cô, Minh Thù lượm một cây gậy ở bên cạnh đánh lên người bọn Huyết tộc. 

Gậy đánh trúng tên nào, tên đó liền biến mất trong không khí.

Một cây gậy vô cùng lợi hại.

Các Huyết tộc phía sau rõ ràng có chút sợ hãi rụt rè, không dám đứng gần Minh Thù. 

Minh Thù bỏ gậy xuống, mỉm cười ôn hòa: "Các ngươi đừng có ỷ đông ăn hiếp yếu, lật thuyền đi!"

Huyết tộc: “...”

"Gặp ta thì lật thuyền là chuyện bình thường, không phải là lỗi của các ngươi." 

Huyết tộc: "..."

Mắt thấy chỉ còn có vài tên cuối cùng, Huyết tộc không ham chiến, mỗi người đều nháy mắt chuẩn bị rút lui.

Bọn họ chạy rất nhanh, Minh Thù chỉ bắt được một tên chạy hơi chậm một chút. 

Tên Huyết tộc bị bắt lộ vẻ hoảng sợ, còn chưa kịp làm gì liền hôn mê bất tỉnh.

Minh Thù đánh tên Huyết tộc ngất xỉu, quan sát trên mặt đất một lúc, lại lục soát cơ thể không phát hiện thứ gì có ích.

-

Liễu Loan Nguyệt thấy Minh Thù đang nhìn một người không biết sống chết, cô ấy cầm ống hút dùng sức hút, tinh thần có chút lơ là, ánh mắt chột dạ không biết đang suy nghĩ cái gì.

Liễu Loan Nguyệt cẩn thận đi tới: "Phất... Phất Vũ?"

Ánh mắt Minh Thù không có tiêu cự, dần dần hội tụ trên người Liễu Loan Nguyệt, cô nhếch mày cười khẽ: "Điểm tâm nhỏ à!" 

Liễu Loan Nguyệt: "..." Điểm tâm nhỏ là cái gì?

Liễu Loan Nguyệt liếc nhìn mặt đất, cũng nhìn không ra người kia chết hay chưa chết, nhưng từ móng tay và răng nanh của hắn, có thể nhận ra đây là một Huyết tộc.

"Cô ở nơi này làm cái gì?" Minh Thù đứng lên. 

"Mua đồ cho gia đình." Liễu Loan Nguyệt nhỏ giọng trả lời.

Ánh mắt Minh Thù dừng trên túi xách của Liễu Loan Nguyệt.

"Ừm." Minh Thù kéo người kia chuẩn bị rời khỏi: “Xung quanh đây không an toàn, trở về sớm một chút... thôi đi,
tôi tiễn cô.” 

Liễu Loan Nguyệt nhìn tên Huyết tộc trên mặt đất: "..."

Cô kéo một người như vậy, dù hắn là Huyết tộc, nhưng người khác không biết sẽ nghĩ cô là tên giết người sẽ báo cảnh sát đó!

Thế nhưng Minh Thù không hề có một chút tự giác nào, cứ kéo tên Huyết tộc kia nghênh ngang đi ra ngõ nhỏ. 

Kỳ lạ là những người đi ngang đường, tựa như không thấy tên Huyết tộc kia.

Liễu Loan Nguyệt nuốt một ngụm nước bọt...

Thế giới Huyết tộc thực sự là quá huyền ảo rồi. 

"Cô thật không tính nhận tổ quy tông sao?" Minh Thù nghiêng đầu nói chuyện với cô: "Quan Sa dành thân phận của cô, dành cha mẹ của cô, cô không tức giận sao?"

Liễu Loan Nguyệt nắm cái túi thật chặt: "Tôi không biết..."

Sâu trong nội tâm cô căn bản không có biện pháp tin tưởng chuyện này. 

Rõ ràng luôn muốn biết mọi chuyện, đột nhiên đã biết rồi trong lòng cô ngoại trừ mờ mịt còn có sợ hãi.

Cô không biết tại sao lại trở thành cục diện như ngày hôm nay.

Liễu Loan Nguyệt không nói lời nào, cô bước sau mấy bước, ánh mắt không biết nhìn nơi đâu, dứt khoát dừng lại trên người tên Huyết tộc xui xẻo kia. 

Minh Thù quay đầu nhìn cô mấy lần đều là như thế này, liếc nhìn con Huyết tộc xui xẻo kia một cái.

Ánh mắt nhanh chóng quay lại, một lát sau như không có chuyện gì xảy ra quay đi chỗ khác.

Minh Thù cũng không hỏi thêm gì nữa, tiễn Liễu Loan Nguyệt đến trước nhà: "Lên đi, có việc có thể gọi điện thoại cho tôi." 

"Cô có đói bụng không?" Liễu Loan Nguyệt đi hai bước, đột nhiên quay đầu.

"Có một chút."

Liễu Loan Nguyệt cắn cắn môi: "Cô chờ tôi một chút." 

Cô từ từ lên lầu, mười mấy phút sau thì đi xuống, đưa một bình thủy tinh chất lỏng màu đỏ cho cô.

Tựa như máu vẫn còn nhiệt độ, Liễu Loan Nguyệt miễn cưỡng cười cười: "Đột nhiên phát hiện có người cần tôi, cũng không tệ."

Minh Thù nghiêng đầu: "Lần sau không cần cho tôi nữa." 

Lần trước cắn cô ấy vì muốn để lại ấn ký, để những Huyết tộc khác không dám động cô ấy mà thôi.

Nhưng Liễu Loan Nguyệt tựa như bị nghiện rồi, luôn chạy tới kín đáo đưa cho cô.

Liễu Loan Nguyệt sửng sốt một chút, một lát sau cắn môi: "Là tôi đưa cho cô số lượng quá ít sao?" 

"Không phải." Minh Thù cười: "Có người sẽ nổi giận."

Có người?

Người nào? 

"Đi đi, bảo vệ tốt chính mình nhé." Minh Thù phất tay với cô.

"Liễu Loan Nguyệt con ở phía dưới làm cái gì, hiện tại bắt đầu lười biếng rồi có phải hay không!" Đột nhiên một giọng nói giận dữ trên lầu vang lên.

Liễu Loan Nguyệt co rụt đầu lại nhanh chóng lên lầu. 

-

Minh Thù kéo Huyết tộc đi tìm Đồng Diệp.

Đồng Diệp: "..." 

Bà cô nhỏ của hắn thật lợi hại.

Sao cô có thể kéo một “người” qua đây, không bị tố cáo sao?

Minh Thù ném Huyết tộc tới trước mặt hắn, đá cánh tay Huyết tộc, cởi áo của hắn để da thịt lộ ra: "Quen cái này không?" 

Lúc đến gần khuỷu tay, có một thứ như hình xăm.

Cây tường vi cuốn lấy một con dơi, khuôn mặt con dơi rất ghê tởm nhìn qua cực kỳ thống khổ.

Dù Huyết tộc muốn xăm hình trên người, cây tường vi và con dơi đều có thể hiểu được. 

Thế nhưng cây tường vi cuốn lấy con dơi thì khá là quái dị.

Có lẽ con dơi đại diện cho Huyết tộc...

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện