Ba ngày sau khi tin tức Thụy Sa bị bắt cóc được truyền đến, Guyon bị giết chết nghi phạm đương nhiên vẫn là Minh Thù.
Mọi tình tiết đang phát triển theo quỹ đạo cũ, có điều trước đó Thụy Sa không hề mất tích…
Đồng Diệp bảo Minh Thù thời gian này đừng có đi lại lung tung, người của Huyết tộc đang tìm cô khắp nơi.
Đồng Diệp cảm thấy hoài nghi hai sự việc này: “Thực sự không phải do cậu làm đấy chứ?”
Minh Thù đang cầm khẩu lương: “Bị điên à.”
Đồng Diệp khóe miệng giật giật: “Hay là cậu chuyển qua chỗ tôi đi, họ sớm muộn gì cũng tìm đến chỗ cậu đấy.”
Minh Thù vắt chân lên đung đưa, biểu cảm tỏ ra không chút quan tâm: “Tìm thấy thì đã sao, giết được tôi chắc?”
Đồng Diệp: “Cũng không biết được, đề phòng lỡ như...”
Minh Thù cười với Đồng Diệp: “Vậy thì bọn họ chắc vui mừng lắm đấy.”
Đồng Diệp: “?” Giết được cô dĩ nhiên là vui rồi.
Đồng Diệp không khuyên được Minh Thù chỉ có thể rời đi: “Có tin tức gì tôi sẽ liên lạc với cậu, cậu đừng có đi lung tung đấy nhé.”
“Tôi nghĩ cậu nên đi tìm người yêu đi.”
Đồng Diệp lườm nhẹ: "Quản cậu cũng mệt chết đi được tôi còn tìm người yêu nữa tôi đâu có điên, cậu uống ít thôi cẩn thận ngộ độc thực phẩm đấy."
Minh Thù: “…”
Đồng Diệp rời đi không lâu thì Tô Miên quay về. Tô Miên buông cặp xuống bước tới ôm Minh Thù: “Nhớ tôi không?”
“…Trưa mới gặp xong, nhớ gì chứ?”
“Một ngày không gặp như cách ba năm.” Tô Miên hôn lên cổ Minh Thù, cái hôn mang theo hơi ấm rơi trên làn da mát lạnh của Minh Thù: “Tôi nhớ em lắm.”
Rõ ràng chỉ là những lời nói đơn giản, nhưng mỗi lần nghe được lại thấy tim vô cùng ấm áp. Minh Thù ho nhẹ một tiếng đẩy đầu Tô Miên ra: “Bài tập của cậu làm xong chưa?”
Tô Miên ngậm nhẹ ngón tay của Minh Thù, đầu lưỡi khẽ lướt qua ngón tay của cô: “Bài tập của tôi là em.”
Minh Thù: “…” Tiểu yêu tinh được lắm.
Tô Miên nghịch ngợm một lúc cắn nhẹ lên môi Minh Thù nhẹ giọng hỏi: “Có đói không?”
Minh Thù "ừ" một tiếng.
Tô Miên vươn cổ ra, Minh Thù nuốt nước bọt mắt sáng lên chủ động ôm lấy cổ hắn. Tô Miên thực ra có chút bất lực, nhưng cũng chỉ những lúc thế này cô ấy mới chủ động một chút. Răng nhọn hoắt cắm vào làn da cái cảm giác lạnh lẽo lúc ấy khiến cho Tô Miên hơi run rẩy.
Rèm cửa dày cộp che hết tất cả ánh sáng trong phòng, cơ thể của Tô Miên nóng dần lên, quần áo trên người Minh Thù vốn dĩ xộc xệch bị Tô Miên lột bỏ từng lớp từng lớp.
“Ưm…”
Tô Miên dịu dàng nói: “Đừng sợ, không đau đâu.”
Minh Thù cắn mạnh hơn chút nữa, Tô Miên đau đến mức kêu lên: “Cậu thấy đau không?”
Tô Miên có chút tủi thân: “Tôi sẽ nhẹ nhàng thôi.”
“Cậu đi ra đi.”
“Tôi khó chịu…”
“Sao cậu… Tô Miên!”
Tô Miên lưu manh một lần có điều sau khi xong việc thì bị Minh Thù đạp xuống đất.
Tô Miên không có chút gì là tức giận, dựa vào cạnh ghế sô pha cười sảng khoái: “Bài tập tôi làm tốt chứ?”
Minh Thù đắp tấm chăn mỏng lên người vuốt lọn tóc vướng trên mặt, nghiêng đầu nhìn Tô Miên: “Cũng được tầm chín điểm.”
Tô Miên nháy mắt: “Em thích không?”
Minh Thù nhẹ nhàng mỉm cười, trong lòng Tô Miên đột nhiên có cảm giác không ổn.
Cô nói: “Điểm tối đa một trăm điểm.”
Tô Miên: “…”
Biểu cảm của hắn thay đổi liên tục, sau cùng đứng dậy nhặt quần áo đi vào nhà tắm, lúc bước vào nhà tắm Tô Miên quay đầu lại nói: “Phất Vũ, chúng ta bên nhau thời gian còn dài.”
Cô cứ đợi đấy!
Vào đêm.
Ánh đèn đường vẫn rọi sáng, sự ồn ào của thành phố ban ngày giờ chỉ còn tĩnh lặng.
Lúc này, tại nơi không có xe cộ qua lại một đám người đứng đó, bên cạnh là chiếc xe bị lật nghiêng đang bốc khói.
“Đồng Diệp, Phất Vũ đang ở đâu?”
Đồng Diệp bị hai người Huyết tộc kìm giữ nửa quỳ trên đất, đứng trước mặt hắn không phải ai khác mà chính là Hogan của Thiên Sứ Ca, Hogan Guyon.
Đồng Diệp ngẩng đầu, biểu cảm có chút chế nhạo: “Ngươi cho rằng ta sẽ nói cho ngươi biết sao?”
Hogan đạp vào ngực Đồng Diệp khiến cho cả người hắn ngã về phía sau, hai tên Huyết tộc lại kéo hắn quỳ trở lại.
Hogan nắm lấy tóc của Đồng Diệp kéo mạnh về phía sau: “Phất Vũ dám giết cha ta, cô ta ở đâu?”
“Ta không biết!”
“Muốn chết à.”
Mắt Hogan đỏ ngàu đấm đá liên tục vào người Đồng Diệp: “Có nói không? Con tiện nhân Phất Vũ đang ở đâu?”
“Mau nói cho ta biết
Phất Vũ đang ở đâu?”
Đồng Diệp quỳ rạp trên đất vẻ mặt vẫn mang sự chế nhạo không mở miệng nửa lời, cứ thế chịu những trận đòn của Hogan.
“Bà nó.” Hogan ngưng đánh túm lấy áo của Đồng Diệp kéo lên, giơ tay lục soát khắp người hắn ta.
Đồng Diệp đưa tay lau mặt: “Đừng tốn công vô ích, lúc bị ngươi truy đuổi ta đã hủy điện thoại rồi.”
Hogan ném mạnh Đồng Diệp xuống đất: “Ngươi thích làm chó săn cho cô ta thế à?”
Đồng Diệp quay mặt đi không muốn nhìn Hogan. Hogan như phát điên lại đấm đá liên tục, từng cú đấm cú đá tàn bạo dồn lên người Đồng Diệp, đánh mệt rồi hắn tiếp tục cho mấy tên Huyết tộc tiếp tục hành hạ Đồng Diệp.
Một lát sau Hogan phất tay ra hiệu cho mấy tên kia dừng lại: “Ngươi cũng trượng nghĩa đấy chứ, để rồi ta xem ngươi còn cứng đầu đến bao giờ.”
Hogan cúi người nắm lấy cằm của Đồng Diệp siết mạnh, ánh mắt hắn bắt gặp ánh mắt chế nhạo coi thường của Đồng Diệp, khiến cho lửa giận trong lòng hắn lại bùng lên dữ dội, hắn dữ tợn nói: “Ta nhất định sẽ băm Phất Vũ thành trăm mảnh để trả thù cho cha ta, đến lúc đó ta sẽ để ngươi chứng kiến, cho ngươi tận mắt nhìn thấy cô ta chết như thế nào.”
“Đem hắn đi.” Hắn phất tay Đồng Diệp nằm rạp trên đất.
“Ha Ha.” Mấy ngón tay bị thân người đè lên của Đồng Diệp nhanh chóng cào vài nhát trên đất.
Ba rưỡi đêm một chiếc xe từ phía xa lao tới dừng ở chỗ gần chiếc xe bị lật.
Minh Thù mở cửa xe bước xuống định vị trên điện thoại báo cho cô biết chính là chỗ này. Cô nhìn quanh bốn phía phát hiện ở gần đó có chiếc xe bị lật.
Một chiếc điện thoại được tìm thấy dưới ghế ngồi trong xe, màn hình đang hiển thị gửi định vị ngoài ra còn có một chữ cứu chưa được gửi đi, chủ nhân của nó chắc chắn chỉ kịp gửi định vị, không có thời gian gửi thêm gì nữa.
Tô Miên cầm đèn pin chiếu vào trong xe: “Đây là xe của Đồng Diệp phải không?”
Minh Thù "ừ" một tiếng.
“Ai đã bắt cậu ta chứ?”
Minh Thù cũng muốn biết người đó là ai, ai có thể bắt cậu ta? Ai mà không biết cậu ta là người cùng phe với Minh Thù chứ.
Minh Thù lấy đèn pin từ tay Tô Miên tìm xung quanh xe nhưng không phát hiện thấy dấu vết gì, Minh Thù quay lại đường lớn ánh đèn của đèn pin rọi không được rộng lắm, cô quét qua quét lại cuối cùng dừng ở một chỗ có vẻ hỗn loạn đầy bụi đất.
Có dấu vết đỏ sậm của máu để lại.
Trông rất giống một ký hiệu nào đó nhưng cũng có vẻ như tùy tiện vẽ ra.
“Đây là cái gì vậy.”
“Guyon.”
Tô Miên nhìn mặt đất tung tóe cát bụi không biết cái ký hiệu đó là gì, chả hiểu sao cô lại có thể nhận ra được?
Guyon đã chết nhưng Huyết tộc lại cho rằng cái chết của hắn là do Minh Thù giết cho nên người bắt cóc Đồng Diệp là…
Con trai của Guyon là ai ấy nhỉ?
Minh Thù kéo Tô Miên lên xe, cô mở ứng dụng wechat phiên bản giả thường dùng ra xem phần trang bạn bè.
Trang bạn bè của Huyết tộc cũng không khác của con người là mấy chỉ có điều bình luận của họ chỉ toàn là những vấn đề hơi kinh dị, như hôm nay uống được bao nhiêu máu, có tươi hay không.
Minh Thù kéo xuống cuối cùng dừng lại ở một tấm ảnh đầu người lông tóc đỏ chót rất bắt mắt.