Khi Nhan Tuyết nhận được tin nhắn là lúc cô đang cùng Úc Đình ăn cơm, cô cảm thấy có chút kỳ lạ, cô đã từng nói không có chuyện gì thì đừng liên lạc với cô.
Bây giờ lại nhắn tin cho cô, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi?
Nhan Tuyết mượn cớ đi vệ sinh mở tin nhắn ra đọc.
Điều đầu tiên mà mắt cô nhìn thấy chính là tờ giấy có chữ viết rồng bay phượng múa.
Hàng chữ đầu tiên chính là biên lai một triệu đồng.
Hàng thứ hai thì viết tên của cô - Nhan Tuyết, tôi biết là cô mà, tôi rất mong chờ được gặp cô đó, tôi sẽ hết lòng yêu thương cô.
[Nhan tiểu thư, cô ta dường như đã biết rồi, đây là cô ta bảo chúng tôi chuyển cho cô.]
Nhan Tuyết nhíu mày, làm sao cô ta biết?
Không thể nào…
Chẳng lẽ là đám người kia bán đứng cô sao?
Vì chỉ là suy đoán, Nhan Tuyết lúc đó cũng không còn suy nghĩ được nhiều như vậy, trực tiếp tự mình tìm người...
Nhan Tuyết nhìn bức ảnh ở trong màn hình di động, đầu ngón tay vì dung sức mà cũng bắt đầu trở nên trắng bệch.
Cô ta chính là đang mượn cớ để gây chuyện với cô sao?
-
Quán bar của Kiều Khởi được gọi là "Khởi Vận", chính là dùng tên của Kiều Khởi và Kiều Vận ghép lại.
Quán bar Khởi Vận một ngày có doanh thu lên tới bảy, tám ngàn tệ, số tiền đó không thể so với doanh thu tính sơ sơ chín, mười ngàn tệ của mấy quán ăn đêm, thế nhưng so với những quán bar thông thường thì lại lớn mạnh hơn rất nhiều.
Quán bar là lúc Kiều Khởi còn đang học đại học đã mở ra, vì đây là nguyện vọng của chị cô, mở một quán bar như vậy!
Có thể ở nơi này sở hữu một quán bar như vậy, Kiều gia đương nhiên không phải là một gia đình bình thường rồi.
Minh Thù gọi một túi tôm hùm đất đóng gói mang về Kiều gia, giờ đã là đêm khuya nhưng đèn ở phòng khách vẫn sáng, cô đi vào chợt nghe tiếng bụng réo một cách rõ ràng.
“Tiểu Khởi đã trở về rồi.”
“Cha.” Minh Thù kêu một tiếng.
“Mùi gì đó?”
“Tôm hùm đất…”
“Đúng lúc lắm, ta cũng đói bụng, mang tới đây chúng ta cùng ăn nào.” Người đàn ông trên ghế sô pha đẩy nhẹ gọng kính, gọi Minh Thù qua cùng chia sẻ đồ ăn.
Minh Thù: “…”
Không hề muốn chia sẻ đồ ăn chút nào.
Cuối cùng cô và Kiều Thành ngồi trên nền gạch ở phòng khách, cùng nhau ăn tôm hùm đất, Kiều Thành còn mở bia.
Kiều Thành bóc tôm hùm đất thật nhanh, còn có thể có thời gian nói với Minh Thù: “Công việc làm ăn gần đây thế nào rồi? Sao hôm nay lại về nhà sớm vậy?”
Minh Thù trơ mắt nhìn tôm hùm đất nhanh chóng ít đi, cũng tăng tốc độ lên: “Vẫn vậy thôi, quán bar có người trông coi rồi.”
Ông Kiều gật đầu: “Haiz, cha biết con làm vậy là vì tiểu Vận, nhưng chị con đã ra đi nhiều năm như vậy rồi, con cũng nên buông xuống thôi, sau này Kiều gia còn phải dựa vào con…”
“Chúng ta có thể tìm một chàng trai tới ở rể.” Tiểu yêu tinh nhất định sẽ rất sẵn lòng đó.
Kiều Thành liếc Minh Thù một cái, thấy tôm hùm đất không còn nhiều nữa, nhanh chóng ra tay nhặt lên một con, xoay hai ba lần liền gỡ được miếng thịt tôm ra, rồi lại tiếp tục nhặt lên một con khác.
Con cuối cùng.
Minh Thù và Kiều Thành liếc nhau, đồng thời đưa móng vuốt tà ác về phía tôm hùm đất vô tội.
Minh Thù bắt được đầu, Kiều Thành bắt được đuôi.
“Tiểu Khởi! Ta là cha của con đó.”
“Cha! Con là con gái của cha đó.”
Hai người âm thầm dùng sức.
“Hai người đang ăn cái gì vậy!”
Kiều Thành toàn thân chấn động đứng hình tại chỗ, Minh Thù dùng sức kéo một cái, tôm hùm đất đã bị cô lấy mất, cũng nhanh chóng bị ăn ngay lập tức.
“Vợ à, con gái nài nỉ mời tôi ăn tôm hùm đất đó, không thể từ chối được.” Kiều Thành nhanh chóng giấu bia đến chỗ của Minh Thù.
Thôi Du Tuệ giận dữ nhìn Minh Thù và Kiều Thành: “Đêm khuya rồi còn ăn mấy thứ như vậy, thân thể hai người không có muốn như vậy đâu.”
Kiều Thành liên tục hùa theo: “Đúng đúng đúng, tôi nhất định nghiêm túc phê bình tiểu Khởi. Tiểu Khởi, về sau không được ăn thứ này nữa, đối với cơ thể con không tốt có nghe thấy chưa hả?”
Minh Thù: “…” Là cha ruột đó!
Minh Thù sầu não bị dạy dỗ một trận, bị Thôi Du Tuệ ban lệnh cưỡng chế từ sau không cho phép ăn thứ này nữa rồi bị đuổi lên lầu.
Sáng ngày hôm sau, Kiều Thành bí mật đưa cho Minh Thù hai cái bánh kem vô cùng nhỏ bé, Minh Thù chỉ cần một miếng là có thể ăn hết hai chiếc đó.
“Đừng để cho mẹ con thấy, nếu không... lại mắng chúng ta nữa đó.”
Kiều Thành nói xong cũng chạy nhanh ra cửa chính như một cơn gió, lên xe đến công ty.
“Cha con đi rồi sao?” Thôi Du Tuệ từ phòng bếp đi ra: “Bánh kem của mẹ tại sao lại thiếu mất sáu cái? Có phải là ông ấy mang đi rồi không?”
Người đang cầm bánh ngọt là Minh Thù vừa lặng lẽ giấu
bánh ra phía sau vừa gật đầu lia lịa: “Đúng vậy.”
Lấy đi những sáu cái, mà chỉ đưa cho cô có hai cái!
“Cái lão Kiều này! Đây là bánh mẹ làm để nộp bài tập đó…” Thôi Du Tuệ phàn nàn vài câu: “Tiểu Khởi, sao con không ngủ thêm chút nữa?”
“Con đói.”
Thôi Du Tuệ vội vàng nói: “Vậy con đi rửa mặt đi, mẹ làm một ít nước trái cây rồi chúng ta ăn sáng thôi.”
Thôi Du Tuệ hai năm trước cũng có công việc, thế nhưng thân thể Kiều Thành càng ngày càng không tốt, Thôi Du Tuệ quyết định từ chức về nhà, đăng ký tham gia các lớp chăm sóc dưỡng sinh, vì Kiều Thành mà điều dưỡng thân thể.
Liên luỵ đến cả tiểu đáng thương như cô, cũng muốn bắt đầu dưỡng sinh.
Thôi Du Tuệ ăn bữa sáng xong liền đi ra ngoài, Minh Thù lên lầu, khoảnh khắc cô đứng tại cửa phòng mình, cô xoay người đi đến gian phòng bên cạnh.
Phòng này là phòng của Kiều Vận.
Cách bày trí ở bên trong so với lúc Kiều Vận mới rời đi vẫn như vậy, Thôi Du Tuệ chắc chắn thường xuyên dọn dẹp.
Kiều Vận qua đời đã gần bốn năm rồi, thời gian dài như vậy muốn đi đâu để bắt hung thủ đây?
-
Vì quán bar bị đập hư không ít thứ, buổi chiều Minh Thù đành đi mua đồ một lần nữa.
Với tình hình này, ngày hôm nay cũng không có cách nào kinh doanh được rồi, Minh Thù không thể làm gì khác hơn ngoài việc thông báo rằng bọn họ tiếp tục tạm nghỉ.
Sau khi trông coi nhân viên sắp xếp xong xuôi, Minh Thù khóa cửa rồi rời đi.
Lúc này đã là ban đêm, cả con đường ngọn đèn sáng rực rỡ, từng cặp đôi đi cùng nhau đến những nơi nào đó tìm hoan lạc vui vẻ, sống một cách mơ hồ.
Minh Thù nhìn về phía toà nhà có những tấm biển quảng cáo xanh vàng rực rỡ nhìn đến choáng ngợp.
Trẫm đang có tiền.
Mua đồ ăn vặt đi.
“Cô là người của quán bar này ư?”
Giọng nói lạnh lùng từ bên cạnh vang lên, Minh Thù quay đầu liền thấy một chàng trai cao gầy đeo một cây đàn ghi-ta, đứng nghiêng người ánh sáng chiếu lên một nửa khuôn mặt của hắn, một nửa khuôn mặt còn lại ẩn trong bóng tối.
Cả người bị sáng tối phân cách.
Minh Thù quay đầu liếc mắt nhìn quán bar Khởi Vận đang đóng cửa: “Đúng vậy, cậu có việc gì sao?”
Cậu ta dường như nhìn cô một cái, không nhanh không chậm nói: “Các người chẳng phải tuyển người ca hát hay sao, bảo tôi hôm nay qua đây.”
Việc này không phải là việc mà Minh Thù phụ trách, cô đành hỏi đám nhân viên một câu, có người trả lời đúng là như vậy lúc đầu hẹn cậu ta ngày hôm nay tới, thế nhưng quán bar xảy ra chuyện… nên quyên mất chuyện này.
Minh Thù cất điện thoại di động: “Ngày hôm nay quán bar không có làm việc, đợi khi nào quán bar kinh doanh lại sẽ có người thông báo với cậu sau.”
Chàng trai ấy cũng không nói gì liền xoay người rời đi, hắn đi rất nhanh dường như chỉ chớp mắt một cái đã biến mất ở nơi xa hoa trụy lạc kia.
Minh Thù hạ khoé miệng xuống, rẽ hướng kia rời đi.
Tôm hùm đất, trẫm tới đây!
Nhưng mà Minh Thù chưa kịp yêu thương tôm hùm đất thì Thôi Du Tuệ đã gọi điện thoại tới, bảo cô đi tham gia một bữa tiệc rượu.
Tiệc rượu có cái gì tốt mà tham gia cơ chứ, Minh Thù lời lẽ đanh thép... đồng ý tới bữa tiệc.
Nếu cô không đi, phu nhân Thôi Du Tuệ chắc là sẽ tức đến mức ba ngày không nấu cơm, không đúng, phải là không cho cô ăn cơm.
Trong trí nhớ của nguyên chủ còn có ấn tượng được khắc sâu.
Đơn giản là ác mộng.
Kiều Thành tiên sinh cũng vô cùng đồng tình.
Cơm của phu nhân Thôi Du Tuệ thực sự rất ngon, phiếu cơm dài hạn tuyệt đối không thể đắc tội.
Ngược lại trong tiệc rượu cũng có đồ ăn...
Minh Thù hấp ta hấp tấp tới đó.
Nhưng khi đến nơi, cô mới biết chỉ có mình ngây thơ mà thôi.