Không biết có phải là Úc Kinh ảo giác hay không, hắn cảm thấy Úc nhị gia có chút sợ hãi Minh Thù.
Từ việc anh ta chạy tới đón bọn họ một cách kỳ lạ, đến lời chào hỏi Minh Thù đều lộ ra một phần cẩn thận.
Mà thái độ của anh ta càng kỳ lạ.
Trước đây Úc nhị gia ở nhà đều có chuyện mắng người... đương nhiên kết quả chính là bị hắn đánh, ngược lại khi đó trẻ tuổi nóng tính, không quen nhìn người nào liền ra tay đánh.
Sau đó...
Nói chung là chán ghét, đặc biệt không lâu sau khi Úc lão gia qua đời, đối diện với lời nói gai góc của những người này, hắn cảm thấy đặc biệt không có ý nghĩa mặc kệ bọn họ muốn làm gì thì làm, dẫn đến đoạn thời gian đó bọn họ nghĩ rằng hắn dễ bắt nạt.
“Lão lục đã trở về.” Cũng có người như Úc nhị gia nghe tin mà tìm đến.
Đây là tam thiếu gia nhà họ Úc, hắn nhìn qua vô cùng có lễ phép, kỳ thực ngầm coi thường: “Không ngờ tiểu tử Úc Đình kia lại gửi thiệp mời cho cậu, cũng là không hiểu chuyện, nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hôn lễ này khả năng sẽ rất khó coi.”
Úc nhị gia thấy Úc tam gia muốn tìm đường chết, một điểm nhắc nhở ý tứ cũng không có.
“Xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?” Minh Thù hỏi một tiếng.
Úc tam gia khả năng đang đợi người tiếp lời của hắn, nên gợi chuyện tiếp: “Rối loạn lưỡng cực không dễ chữa trị, hay là lão lục một lát nữa trở về biệt thự nhỏ bên kia đi thôi, lỡ như phát bệnh xông đến chỗ khách, khiến các anh cậu còn phải dọn dẹp rắc rối cho cậu nữa. Phải biết rằng, hôm nay đều là quý khách cả.”
Úc tam gia nói xong, có chút kỳ quái nhìn Úc nhị gia một chút.
Trước đây mắng Úc Kinh hung dữ nhất chính là Úc nhị gia, đổi thành trước đây hắn vừa nói như vậy, anh ta đã nhảy dựng lên mắng tiếp? Ngày hôm nay làm sao không có động tĩnh?
Úc Kinh buông Minh Thù ra, không có dấu hiệu nào hướng phía Úc tam gia tung cú đấm.
Úc tam gia đang thắc mắc về Úc nhị gia đã nhận lấy cú đấm, căn bản tránh không khỏi nên đã trúng một quyền.
Úc Kinh lắc lắc tay, toàn thân hung hãn: “Xin lỗi anh ba, bệnh của tôi chính là không thể khống chế như vậy.”
Chứng bệnh rối loạn lưỡng cực này không biết là ai gán cho hắn, ở nhà họ Úc tính khí hắn không được tốt, đặc biệt là sau khi mẹ hắn mất, thế nhưng cũng không thiếu đám anh em này châm chọc khiêu khích.
Cuối cùng Úc lão gia đưa hắn ra nước ngoài nên bị gắn cái tên bệnh này.
“Úc Kinh cậu dám đánh tôi.” Úc tam gia ôm con mắt bị đánh, trong cơn giận dữ: “Trong mắt cậu còn có người anh này sao?”
Úc Kinh nhếch nụ cười mỉa mai: “Anh ba là ngày đầu tiên quen biết tôi sao?”
Lúc hắn ở nhà họ Úc, đánh nhau với anh em trong nhà chuyện đó không phải như cơm bữa sao?
Hắn có thân thủ như hôm nay, cũng đều nhờ bọn họ ban tặng.
“Cậu...” Úc tam gia nghiến răng.
“Úc nhị gia, anh muốn lấy lại ảnh của mình sao?” Minh Thù nhìn Úc nhị gia.
Úc nhị gia đang xem trò vui đột nhiên giật mình, trước đó hắn chỉ là suy đoán nhưng bây giờ đã xác định.
Cô chính là chị Khởi trong miệng anh Long kia.
May mắn hắn thông minh.
Úc nhị gia cười theo: “Kiều tiểu thư?”
“Đánh hắn.” Minh Thù chỉ vào Úc tam gia: “Tôi liền đem ảnh trả lại cho anh.”
Úc nhị gia: “...”
Úc tam gia: “...”
Úc tam gia lúc này mới quan sát tỉ mỉ Minh Thù: “Mèo vàng từ đâu tới...”
"Bốp!"
Úc tam gia bị Úc nhị gia tát một cái lên mặt.
“Anh hai! Anh làm cái gì vậy!”
“Câm miệng đi thằng ngu!”
Úc nhị gia lại đánh tới mấy bạt tai, Úc tam gia không chịu ngoan ngoãn chịu đòn, hai người đánh nhau một trận.
Khóe miệng Minh Thù nhếch lên, tương tự với cái nhếch mép lạnh lùng.
Cũng dám xem thường tiểu yêu tinh của trẫm, chán sống sao.
Minh Thù chủ động nắm tay Úc Kinh.
“Kiều Khởi?” Úc Kinh kêu một tiếng.
“Ừm.”
“Em quen biết anh hai tôi sao? Ảnh chụp gì vậy?” Đầu óc Úc Kinh có chút hỗn loạn, cũng có chút lo lắng.
“Cậu muốn xem sao?” Giọng Minh Thù dường như không có thay đổi gì với trước: “Trở về cho cậu xem.”
Úc Kinh nghe vậy, trong lòng lo lắng bỗng nhiên biến mất.
Cô sẽ không làm chuyện gì bất lợi với hắn.
Mặc dù không biết vì sao lại tin tưởng cô như thế.
Thế nhưng hắn chính là tin tưởng cô.
Úc nhị gia suốt ngày ăn chơi đàng điếm đâu phải là đối thủ Úc tam gia,
Minh Thù nhìn xung quanh một chút, thuận tay lượm cục đá hướng phía Úc tam gia ném qua.
Không đến mức đụng chết người, vừa hay có thể để cho đầu hắn choáng váng mất đi lực chiến đấu, lực đạo này chuẩn xác khiến người ta hoảng sợ.
Úc nhị gia lập tức chiếm ưu thế, cưỡi ở trên người Úc tam gia hung hăng đánh mấy quyền.
Úc tam gia không chịu nổi liền ngất đi.
Úc nhị gia thở hổn hển đứng lên.
Minh Thù lôi kéo Úc Kinh từ bên người Úc nhị gia đi qua, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe thấy: “Tôi không hy vọng nghe được điều gì nữa, hy vọng Úc nhị gia có thể sắp xếp tốt.”
Tại thời điểm Minh Thù tới gần hắn, tóc gáy Úc nhị gia đều dựng lên.
Đó là một loại cảm giác nguy hiểm theo bản năng.
Người phụ nữ này...
“Kiều tiểu thư, ảnh chụp...” Chỉ cần lấy lại những tấm hình kia, hắn cũng không còn sợ gì nữa rồi.
“Úc nhị gia, có phải anh có hiểu lầm gì với chúng tôi?” Minh Thù liếc mắt, nụ cười lướt nhanh qua mắt.
Dù trước đây muốn giết Úc Kinh không phải hắn, thế nhưng hắn tìm người bắt cóc Úc Kinh, loại chuyện này cô sao có thể bỏ qua như vậy.
Đừng nói là cửa, rèm cửa sổ cũng không có.
Tiểu yêu tinh chỉ có cô mới có thể bắt nạt!
Úc nhị gia nhìn lại Minh Thù, dường như rơi vào làn sóng gợn trong đáy mắt, một lúc như rơi vào trong đầm nước lạnh lẽo thấu xương, bóng tối vô tận kéo tới tê cả da đầu, tay chân chớp mắt cứng đờ, muốn tránh thoát nhưng làm thế nào cũng không có biện pháp tỉnh lại.
Mãi đến khi Minh Thù và Úc Kinh đi xa, Úc nhị gia mới từ cảm giác quái dị này giãy dụa thoát ra.
“Thật là...”
Úc nhị gia thầm mắng vài câu, nghe có người hướng bên này đi tới, nhanh chóng rời khỏi nơi Úc tam gia ngất đi.
Nếu để cho người ngoài nhìn thấy, không chừng sẽ viết thành điều gì khác.
Sắp xếp cẩn thận Úc tam gia, Úc nhị gia đổi một bộ quần áo nhanh chóng đi về phía trước, dặn những người còn lại không nên nói chuyện lung tung.
Bên người Úc Kinh hiện tại có một đại ma đầu, mọi người chọc giận cô, cô liền khai đao, bà nó...
Úc nhị gia sắc mặt nhăn nhó.
“Lão nhị đang làm gì? Tại sao không ở trước sảnh tiếp đãi khách quý?”
“Anh cả.” Úc nhị gia xoay người, trên mặt đã mang theo nụ cười tươi rói.
Có người đàn ông từ bên cạnh vừa đi tới, đẩy cái kính mắt, trầm ổn như núi nói: “Nghe nói lão lục đã trở về?”
Cơ trên mặt Úc nhị gia cứng lại, khô khốc nói: “Đúng vậy.”
Đứng ở trước mặt hắn là ông lớn nhà họ Úc cũng là cha Úc Đình, Úc Kính Quốc.
Úc Kính Quốc nói: “Hôm nay là hôn lễ Đình nhi không nên để cho nó quấy rối, trông chừng nó một chút.”
Úc nhị gia muốn nói, tôi đâu trông chừng nổi hắn, trước đây hắn hung dữ đã không ai dám động đến hắn, hiện tại bên người còn có một người càng hung dữ hơn.
“Lão nhị?”
“A... vâng anh cả.” Úc nhị gia nhanh chóng đồng ý.
Úc Kính Quốc liếc hắn một cái, đáy mắt hơi tối xuống.
Cổ phần công ty trong tay Úc Kinh, xem ra anh em hắn vẫn là không buông tha.
Hiện tại nhà họ Úc mặc dù là hắn làm chủ, nhưng là phần trong tay bọn họ một khi nhiều hơn cổ phần của hắn, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ...
Úc Kinh...
Lão gia ở nước ngoài đều sắp xếp ổn thỏa cho ngươi rồi, không lo chuyện cơm áo cả đời cần gì trở về làm gì.
Úc Kính Quốc thở ra một hơi bực bội, việc này đợi hôn lễ Đình nhi ngày hôm nay xong xuôi rồi hãy tính.