Minh Thù từ tổ chuyên án nhìn lén hồ sơ bốn vụ giết người, bọn họ đã điều tra ra quan hệ giữa những nạn nhân, nhưng không phát hiện ra người nào có hiềm nghi nhiều nhất.
Minh Thù không dám chờ lâu, lén chụp lại hồ sơ mang về.
"Tiểu Khởi."
Phòng khách chỉ bật một bóng đèn nhỏ, ánh sáng mờ mờ, Kiều Thành bên trong ánh sáng lờ mờ gọi Minh Thù lại.
"Cha."
"Cảnh sát gọi điện cho con sao?" Giọng nói Kiều Thành nặng trĩu: "Hung thủ kia lại gây án rồi."
"Vâng."
Kiều Thành lấy tay che mặt: "Lần này… có bắt được hung thủ không?"
Minh Thù im lặng vài giây, hơi mở miệng: "Sẽ bắt được."
Kiều Thành như được uống một viên thuốc an thần: "Chuyện này không cần nói cho mẹ của con, đợi có kết quả hãy nói cho bà ấy."
"Vâng."
Minh Thù bảo Kiều Thành đi nghỉ ngơi cho sớm, Kiều Thành chỉ khoát khoát tay rồi để cô đi lên trên.
Úc Kinh còn chưa quay lại, trong phòng tối om.
Minh Thù bật đèn, ngồi vào trước bàn đọc sách lấy những tấm ảnh lúc trước chụp ra xem, hung thủ nhất định sẽ lưu lại đầu mối khác.
-
Úc Kinh còn phải lo chuyện nhà họ Úc, tuy mỗi ngày lúc trở lại đều đã rất khuya nhưng hắn vẫn kiên trì trở về.
Ngày hôm nay lúc trở lại Minh Thù đã ngủ rồi.
Hắn cầm quần áo đi tắm rửa, rón rén lên giường từ phía sau ôm lấy Minh Thù cọ sát vào cổ cô, một ngày mệt mỏi dường như lúc này đã được bình yên trở lại.
Minh Thù xoay người: "Úc Kinh."
Úc Kinh nhẹ giọng nói: "Đánh thức em sao?"
"Làm sao?"
Úc Kinh: "???"
Hắn mới vừa rồi là ảo giác sao?
Vừa kéo quần lên là không chịu nhận nợ, lại hỏi hắn làm sao? Cái gì làm sao cơ?
Úc Kinh vẫn còn mơ hồ, ngón tay Minh Thù đã thò vào trong quần áo của hắn.
"Vợ…"
Minh Thù vẫn có thể phân tâm hỏi chuyện hắn: "Người của Úc gia tìm anh gây phiền phức sao?"
"Bọn họ… không dám…"
"Đã tìm được người ra tay với anh chưa?"
Thân thể Úc Kinh căng thẳng, hơi thở cũng nặng nề hơn: "Anh, anh biết là ai, có điều chưa… À… Không có chứng cứ, đợi, đợi anh tìm được chứng cứ…"
Minh Thù không nói gì, Úc Kinh đảo khách thành chủ, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc mập mờ.
-
Ngày hôm sau.
Úc Kinh nhìn người bên cạnh đang ngáp: "Em không cần tiễn anh."
"Ai tiễn anh chứ." Minh Thù ngồi ở ghế kế bên người lái, ngáp liên tục giọng nói cực kỳ yếu đuối: "Em chỉ là muốn ăn bánh bao."
Úc Kinh: "…"
Ăn bánh bao của hắn có ngon không?
Nhìn người bên cạnh, lửa giận của Úc Kinh đã bay đi đến bảy phần, đáy lòng mềm nhũn.
"Vậy lát nữa em về kiểu gì? Hay là anh đưa em về?"
"Anh rất rảnh sao? Nếu rảnh thì đi kiếm nhiều tiền để mua bánh bao cho em đi." Đưa đến rồi lại đưa về, có bệnh à!
Úc Kinh: "…"
Mua mua mua! Lão tử mua cho cô!
Úc Kinh dừng xe lại, đi xếp hàng mua bánh bao, phía trước là một hàng rất dài, Úc Kinh lợi dụng ưu thế về sắc đẹp của mình rất nhanh thì từ phía sau chen ngang lên phía trước.
Mua được bánh bao, Úc Kinh lên xe đưa cho Minh Thù: "Cẩn thận nóng, ăn từ từ thôi kẻo mắc nghẹn, còn có sữa nữa này."
Úc Kinh cắm ống hút vào hộp sữa, cũng không bảo Minh Thù cầm, cứ như vậy cầm cho cô để cho cô uống.
"Úc Kinh, em nhớ lúc trước anh có nói, tuyệt đối sẽ không thích em, bây giờ mặt anh có cảm thấy đau không?" Việc này ảnh hưởng tới cô như vậy, cô nhớ rất kỹ.
Úc Kinh tay run một cái, suýt nữa đánh rơi hộp sữa.
Hắn có nói sao?
Nói lúc nào?
Hoàn toàn không nhớ rõ!
Hắn chưa từng nói qua!
"Em nhớ nhầm rồi." Úc Kinh nói: "Anh chưa bao giờ nói như vậy."
"Vậy là ai nói? "
"Anh làm sao biết được là tên thiểu năng nào nói." Tuyệt đối không thể thừa nhận! Úc Kinh nghiêng người qua, lướt lên trên mặt Minh Thù một cái: "Anh thích em nhất."
"Ồ... Đồ thiểu năng."
Úc Kinh: "…" Cười cái gì mà cười, có gì đáng cười đâu! Trọng điểm là câu phía sau kia, cô có biết lựa chọn không thế!
Úc Kinh dừng xe ở công ty, Minh Thù đang chậm rãi lau tay.
Úc Kinh một bên tháo dây an toàn, một bên hỏi: "Vợ, có muốn hôn một cái chia tay không?"
"Không, khó thở."
"…"
Yêu người này thực sự không biết làm sao để nói chuyện.
Chia tay?
Ha ha, lão tử không phải là kiểu người bụng dạ hẹp hòi như thế, một lời không hợp đã đòi chia tay!
Hít
sâu!
"Tới đây, anh cho vợ ít không khí."
"Cút!"
Hai người ở trong xe làm ầm ĩ mấy phút, Úc Kinh xuống xe, bảo trợ lý gọi người đưa Minh Thù về… Đặc biệt yêu cầu, nữ đã kết hôn đang có con nhỏ.
Người phụ nữ bị gọi xuống rất thấp thỏm, vị cầm quyền mới nhận chức này của tập đoàn vô cùng đáng sợ.
Cho nên nhìn thấy trong xe có một cô gái mềm nhũn, người phụ nữ kia vô cùng sửng sốt.
"Chào… Chào cô…"
Minh Thù mỉm cười gật đầu.
Úc Kinh đứng ở ngoài cửa xe, cúi người nói chuyện với Minh Thù: "Gần đây trời lạnh, lúc em đi ra ngoài nhớ mặc thêm áo ấm nhé."
Người phụ nữ kia lo lắng không thôi, đây chính là Lục thiếu gia trong tin đồn, một ngày không cười một cái sao?
Vậy sao giống như một bà mẹ chăm con vậy…
Cuối cùng lúc người phụ nữ kia sắp không kiềm chế được, Úc Kinh xoa đầu Minh Thù: "Buổi tối gặp lại nhé, vợ yêu."
Minh Thù phất tay một cái, ý bảo người phụ nữ kia lái xe.
Người phụ nữ từ gương chiếu hậu có thể nhìn thấy Úc Kinh vẫn đứng tại chỗ, nhìn theo xe của các cô rời đi.
Vừa rồi cô dường như nghe hắn gọi vợ…
Úc tổng lại có đối tượng!
Còn đối với đối tượng của hắn tốt như vậy!
Người phụ nữ quay ra quan sát Minh Thù, người kia cúi đầu nghịch điện thoại, trên người mặc một bộ đồ ngủ, tóc hơi rối nhưng nhan sắc có giá trị chống đỡ, có một loại vẻ đẹp của người con gái mới ngủ dậy.
Đúng là là đối tượng của Úc tổng, thật là đẹp…
"Phía trước quẹo trái."
"Ồ ồ, được…" Giọng nói cũng rất êm tai.
Minh Thù nghiên người ấn còi một cái, người đi bộ trên đường bị dọa cho giật mình.
"Sáng sớm cô đã trên đường cái mộng du đi đâu?" Minh Thù hạ cửa xe xuống, nhìn Nguyễn Tiểu Liên sắc mặt tái nhợt đang ở bên cạnh.
"Chị Khởi." Nguyễn Tiểu Liên kêu một tiếng.
"Lên xe."
Nguyễn Tiểu Liên dường như không suy nghĩ được, cứ theo lời nói Minh Thù lên xe, sau khi lên xe bắt đầu ngẩn người.
"Chị Khởi, môn đăng hộ đối có phải là rất quan trọng hay không?"
"Mẹ của Phong Hoành đưa tiền cho cô để cô rời xa hắn sao?"
Gương mặt Nguyễn Tiểu Liên khiếp sợ: "Chị… làm sao chị biết?"
"Phim trong tivi đều như thế." Như một thói quen!
Nguyễn Tiểu Liên: "…"
Người phụ nữ: "…" Cái tên Phong Hoành nghe quen quen.
"Nhưng cô xem nam chính và nữ chính không phải là trải qua muôn ngàn khó khăn hiểm trở, cuối cùng được ở cùng một chỗ sao."
Giọng nói Nguyễn Tiểu Liên yếu ớt: "…Nhỡ đâu là bi kịch thì sao?"
"Cũng có thể… mẹ của hắn cho cô bao nhiêu tiền?"
"Hai triệu."
"Hai triệu?" Minh Thù giật mình.
"Không có…" Chính là hai triệu.
Nguyễn Tiểu Liên còn tưởng rằng Minh Thù thấy hơi nhiều, ngay cả người phụ nữ bên cạnh cũng nghĩ như vậy.
"Bà ta đuổi ăn mày sao!" Nữ đầu bếp của trẫm vô cùng quý giá, vậy mà bà ta chỉ cho hai triệu!
Minh Thù từ trong wechat tìm tên Phong Hoành, trực tiếp gọi cho hắn.
Phong Hoành đang ở buổi họp sớm, đột nhiên thấy Minh Thù không ngừng gọi đến, lại nghĩ tới bạn gái của hắn luôn đi cùng cô ta, giơ tay ra hiệu cho bọn họ tiếp tục đi ra ngoài nghe điện thoại.