Trịnh Quang Minh bị nhốt vào trong, không cần hỏi bản thân đã tự khai báo.
Chuyện những năm gần đây hắn làm, người từng giết.
Ngoại trừ những thứ này bị phát hiện, vẫn còn rất nhiều cái chưa bị phát hiện, vụ án ngoài thành phố.
Hắn sẽ quan sát nạn nhân một tháng thậm chí cả mấy tháng, sau đó mới sẽ từ từ thực hiện hành vi phạm tội, khiến người ta không tìm được bất kỳ sơ hở nào.
Nhưng khi cảnh sát hỏi hắn vì sao làm như thế, Trịnh Quang Minh chỉ cười đối với chuyện này ngậm miệng không nói.
Cho dù biến thái giết người điên cuồng bình tĩnh và lạnh lùng thế nào, cuối cùng khi họ nhiều lần dò la cũng sẽ không chống đỡ nổi.
Trịnh Quang Minh lại khác biệt, từ đầu đến cuối hắn đều không có bất kỳ biến hóa nào, phòng tuyến tâm lý khiến tất cả mọi người đều bó tay hết cách.
Nhưng những đồ xa xỉ và vết xước hình X kia hắn lại đưa ra lời giải thích.
Đồ xa xỉ đó là các cô đáng có được.
Nghe nói lúc những lời này nói ra khỏi miệng, suýt chút nữa bị cảnh sát phụ trách tra hỏi đánh.
Cũng đáng thôi đó là mạng người.
Là hắn muốn mua thì có thể mua sao?
Vết xước hình X do phong cách cá nhân của hắn.
Giết người còn có phong cách con người, lại là một lượt cảnh sát muốn đánh hắn.
Bên Kiều Thành vì không tiếp nhận được chuyện này nên trực tiếp nằm viện. Hôm phán quyết hình phạt đó, Kiều Thành đi thăm Trịnh Quang Minh. Sau khi trở về, tâm trạng Kiều Thành không tốt nên bác sĩ đề nghị nghỉ ngơi cho khỏe, đừng mệt nhọc lo lắng.
"Đều là lỗi của tôi." Kiều Thành vô cùng tự trách.
"Lão Kiều, đừng tự trách, là chúng ta nhìn lầm người." Thôi Du Tuệ sợ tâm trạng Kiều Thành quá kích động, tuy đáy lòng cũng không chịu nổi nhưng vẫn phải an ủi hắn.
"Đều là lỗi của tôi... tiểu Khởi thiếu chút nữa gặp chuyện... sao tôi lại khốn nạn đến thế..."
Nhiều năm như vậy, sao hắn lại không nhìn thấy bạn bè bên cạnh là một người như vậy.
"Lão kiều, lão Kiều anh đừng như vậy."
"Trịnh Quang Minh, sao hắn có thể làm ra chuyện này..." Hai mắt Kiều Thành đỏ ngầu.
Nói tới nói lui Thôi Du Tuệ cũng khó chịu đứng lên, nước mắt không cầm được mà rơi xuống.
Ai cũng không muốn chân tướng là thế này...
"Cha, ăn không?"
Trái cây đã cắt xong đưa tới trước mặt Kiều Thành.
Kiều Thành nhìn về phía Minh Thù, Minh Thù đưa khay đến tay hắn: "Rất ngọt nha."
Ngón tay Kiều Thành phát run nắm một miếng bỏ vào trong miệng, quả thực rất ngọt, hương thơm ngát và vị ngọt của trái cây nhưng đáy lòng của hắn lại đắng...
Nhớ đến một đứa con gái khác của hắn, bây giờ hắn liền khó chịu.
Bọn họ sớm nên nghĩ đến, trong gia đình của họ, từ nhỏ đã giáo dục bọn họ ý thức an toàn, có thể để cho Kiều Vận thả lỏng cảnh giác thì nhất định là người quen.
Minh Thù đợi Kiều Thành bình phục một lát, chầm chậm mở miệng: "Chuyện Trịnh Quang Minh không trách cha, hắn cũng phá kỷ lục ở bên cục cảnh sát đấy."
Kiều Thành ngẩng đầu nhìn Minh Thù.
"Chuyện đã qua không cách nào thay đổi nhưng chúng ta vì chị mà bắt hung thủ không phải sao?"
...
Sau khi chuyện này đã có kết cục.
Quán bar của Minh Thù đã xây dựng cũng gần xong, công lao quản lý Thái rất lớn, Minh Thù cho mỗi một nhân viên một phong bì đỏ.
"Tên còn dùng cái này sao?" Quản lý Thái đứng ở cửa, xem bảng hiệu "Khởi Vận".
"Ừm." Minh Thù cũng nhìn theo, hồi lâu thở ra một hơi: "Vậy cái này đi."
Đây là Kiều Khởi vì hoàn thành tâm nguyện của Kiều Vận mà mở.
Đây thuộc về hai người các cô.
"Tuyết sắp rơi rồi." Quản lý Thái xoay người nhìn bầu trời xám xịt, bọc kín quần áo: "Lại sắp bước sang năm mới rồi nhỉ."
"Năm nay sang năm mới cô có sắp xếp gì?"
"Hẹn hò..."
"Ồ, tôi còn tưởng rằng cô sẽ chọn tăng ca đó."
"Tăng lương không?"
"Tăng chứ."
"Vậy tôi vẫn là chọn tăng ca đi... ha ha."
...
Bên Úc Kinh có Minh Thù để bọn người anh Long trông coi cũng ổn.
Chuyện Úc Đình thuê hung thủ giết người được chọn lộ mặt, Úc Kính Quốc vì bảo vệ con trai nên chỉ có thể nhận tội oan, mất đi không ít cổ phần mới tính chấm dứt.
Còn Úc Đình dĩ nhiên không thể chờ đợi ở tập đoàn, mọi thứ Úc gia cho hắn đều phải thu hồi lại.
Tài sản sau này của Úc Đình không ít nhưng mà bây giờ Úc Kinh là người làm chủ gia đình, ai lại bán thể diện của hắn.
Không có quan hệ rõ ràng sẽ không có làm ăn, hiệu quả và lợi ích công ty dần trở nên kém, tính tình của Úc Đình cũng dần dần nóng nảy.
Úc Kính Quốc từng nhắc nhở hắn mấy lần, không nên bị việc này ảnh hưởng đến. Ngõ cụt không có nghĩa là kết thúc, cuộc đời của hắn chỉ vừa mới bắt đầu,
không nên vì những thứ ngăn trở này mà bỏ đi tương lai.
Úc Đình có thể nghe vào vài ngày, kết quả không bao lâu sau khi chịu vẻ mặt lạnh của người khác, lại bắt đầu nóng nảy.
Sau đó ngay cả công ty của mình Úc Đình cũng không đến, không biết bị ai kéo vào nghiện đánh bạc.
Người đang mất đi tất cả khi bị rượu cồn làm tê dại thì dễ dàng bị mấy thứ này cám dỗ nhất.
Úc Kính Quốc bắt đầu còn có thể dạy dỗ hắn, thế nhưng theo Úc Đình càng ngày càng hư hỏng. Có lẽ Úc Kính Quốc mất đi kỳ vọng đối với đứa con trai này, cũng không để ý hắn nữa.
Một người muốn mất đi tất cả trên bàn đánh bạc không cần quá lâu.
"Cút, nói cho ngươi biết cho dù ngươi là ngọc hoàng, ngày mai cũng phải trả tiền lại! Nếu không... ngươi sẽ đẹp mặt!"
Úc Đình bị ném ra cửa lớn nhà mình.
Hắn nhìn cửa lớn bị đóng lại, tối sầm mặt đứng lên, kéo theo chân vừa rồi bị bọn họ đạp đến gãy xương khập khễnh rời khỏi.
Hắn đón xe đến Úc gia tìm Úc Kính Quốc.
"Cha, hãy cho con một cơ hội nữa, con cam đoan không đánh bạc nữa, con nghe lời cha."
Úc Kính Quốc nhìn con trai chật vật vô cùng, ngoại trừ thở dài tựa như nói không nên lời khác.
"Cha... chẳng lẽ cha muốn thấy chết mà không cứu? Những người kia sẽ giết chết con mất!"
"Mấy lần trước đây con cũng nói với cha như thế, cha giúp con vẫn còn có ghi chép, kết quả thì sao? Con xem thử bộ dạng bây giờ của con, con muốn tiêu xài hoang phí nhà của chúng ta?"
"Con cam đoan sẽ không đâu."
"Con bảo cha làm sao tin tưởng con? Cha đã sớm nói với con phải nhịn, còn con thì sao?"
Không biết là chạm đến điểm bùng nổ của Úc Đình hay không, hắn đột nhiên thét to hơn: "Nhịn, nhịn... cha luôn bảo con nhịn, con làm sao nhịn? Người mất đi hết tất cả là con, không phải cha. Bây giờ cha còn là ông lớn của Úc gia, con thì sao? Cha bảo con làm sao nhịn? Ha ha... Nói dễ nghe một chút là cha nhịn, nói khó nghe một chút cha chính là kẻ hèn nhát, cha không dám lộ mặt đấu với hắn."
"Con..." Uất Kính Quốc tức giận, vỗ bàn quát lớn: "Nghiệp chướng! Làm việc không tỉ mỉ, không nghĩ lại chính mình, ngược lại trách tội người khác."
Úc Kính Quốc tức đến mức ngực phập phồng, hắn đứng dậy đi lấy một tấm thẻ: "Nhiều như vậy, cậu lại đánh bạc tiếp đi, coi như tôi không có đứa con trai này đi."
Úc Đình sửng sốt một chút, cuối cùng cầm lấy thẻ bước đi cũng không quay đầu lại.
"Anh hai."
Xe dừng lại bên cạnh Úc Đình, lộ ra khuôn mặt anh tuấn của Úc Nghị, hắn giơ tay chào hỏi với Úc Đình: "Đã lâu không gặp."
Úc Đình nhìn thấy mặt Úc Nghị liền tái xanh.
Hắn không muốn để ý đến hắn ta, tiếp tục đi ra ngoài.
Úc Nghị lùi xe lại đuổi theo hắn: "Anh hai, anh nợ không ít tiền phải không? Làm em cũng không thể thấy chết mà không cứu được, có thể giúp anh một tay."
"Em muốn làm gì?"
"Anh hai, chúng ta có chung kẻ thù."
Chung kẻ thù...
Úc Kinh.
"Anh hai, lên xe đi."
Úc Đình do dự một lát, cuối cùng mở cửa xe lên đó.
Khóe miệng Úc Nghị hơi cong lên, quay đầu rời khỏi căn nhà lớn Úc gia.
Ở ngay cửa, gặp xe của Úc Kinh, Úc Nghị không hề áp lực tâm lý chào hỏi với Úc Kinh: "Chú sáu."
Úc Đình ngồi ở phía sau nhìn vào xe Úc Kinh, đáy mắt hiện lên tia thù hận.