“Bệ hạ, tức giận tốt cho sức khỏe đó.” Minh Thù đứng dậy, phá vỡ sự im lặng: “Hoàng Phu, tính khí tốt thật.”
“Thừa tướng!”
Thẩm Ngọc lập tức nhìn về phía Minh Thù, thể hiện rõ sát ý nhưng khi đối mặt với Minh Thù lại thu lại sát ý.
Minh Thù rót một ly rượu chậm rãi uống.
"Bịch..."
Chén rượu đặt trên bàn, Minh Thù chống cơ thể đứng dậy: “Bệ hạ, ta biết người muốn diệt trừ ta nhưng lại kiêng dè. Lần trước hãm hại ta, suýt chút nữa người đã thành công rồi. Không chừng lần tới sẽ thành công đó, phải tin là hành sự tại nhân chứ.”
Nàng dừng một lát rồi lại nói, giọng điệu tùy ý như nói chuyện phiếm: “Ta rất lười phải vòng vo với người, mọi người đều biết rõ sự tình. Nói ra thì cũng chẳng có gì, người cứ việc làm đi, nếu có thể diệt trừ được ta xem như ta để người làm đấy.”
Cảnh Du: “???”
Đại thần: “...”
Đây là tình huống gì đây?
Minh Thù mỉm cười với mọi người, ung dung tự tại rời đi. Thẩm Ngọc không biết có phải là tức đến ngẩn người hay không mà cứ như thế nhìn nàng rời đi.
Ra khỏi đại điện, giọng Cảnh Du có chút run rẩy: “Đại nhân, người đây là...”
“Làm rõ quan hệ đó mà.”
“Đại nhân, người...” Điên rồi sao?
Bệ hạ vốn tránh gặp người, giờ người lại còn như vậy nữa.
Minh Thù vỗ vỗ bả vai Cảnh Du: “Muốn làm một gian hùng, phải giác ngộ được cái này, phải tin tưởng bản thân! Hừ!”
Cảnh Du: “...” Câu phía sau là người tự nói với bản thân đấy à?
Không đúng, gian hùng là sao?
Rốt cục thì đại nhân nhà nàng đã trải qua cái gì vậy?
Cảnh Du nhất thời không biết nên nói cái gì, chóng mặt theo Minh Thù rời đi.
Lúc rời đi phải đi qua Ngự Hoa viên, phía trước có một hàng đèn sáng loáng tiến tới.
Chuông ngọc kêu keng keng, thiếu nữ soi đèn tiến về phía trước.
Ánh sáng ấm áp của đèn cung đình nhẹ nhàng xoay tròn theo động tác của nàng, khung ảnh tỏa sáng tản mát ra xung quanh.
“Đại nhân, là Thất điện hạ.”
Cảnh Du nhắc nhở Minh Thù.
Thất điện hạ?
Tiên hoàng tổng cộng có chín người con nối dõi, trong đó có bốn người là nữ hoàng, năm người là hoàng tử. Hoàng tử không có lực uy hiếp gì cả, không chừng sau này có thể liên hôn.
Thẩm Ngọc dường như không động tới bọn họ, nhưng nữ hoàng Thẩm Ngôn và một nữ hoàng khác đều chết rồi, hiện tại chỉ còn lại vị Thất điện hạ này.
Còn vì sao nàng ấy có thể bình an vô sự...
Đại khái là vì vị nữ hoàng Thất điện hạ này không giống với các nữ hoàng khác.
Phượng Kỳ quốc không có cô gái nào có thể chấp nhận vị Thất điện hạ ăn mặc như nam nhân này.
Cộng thêm sau khi Thẩm Ngọc lên ngôi, Thất điện hạ vẫn rất an phận. Thẩm Ngọc xem như là hung tàn nhưng nàng ta cũng không vô duyên vô cớ động thủ, luôn phải tìm một lý do danh chính ngôn thuận.
Thất điện hạ mà không gây sự thì tìm đâu ra lý do cơ chứ?
Nhóm Thất điện hạ bên kia dừng lại, thiếu nữ cầm đèn bị mọi người vây quanh ở chính giữa. Đèn ở xung quanh cùng tôn lên nhan sắc vị điện hạ đó, xinh đẹp vô cùng khiến người ta nhìn không chớp mắt.
Minh Thù xoay người đi về hướng khác.
Thất điện hạ nghiêng đầu hỏi: “Khi nãy là thừa tướng sao?”
Thị vệ cũng không nhìn rõ, bên đó đen như mực chỉ thấy có hai bóng người đứng ở đó, cũng không biết Thất điện hạ tại sao chỉ liếc mắt thôi đã nhận ra được.
“Hôm nay trong cung vì thừa tướng đại nhân mà tổ chức yến tiệc, lúc này thừa tướng không nên ở đây chứ...”
Ngón tay Thất điện hạ nhẹ ngàng xoay tròn đèn lồng, dường như không để ý đó là ai: “Bọn họ tại sao không tới hành lễ?”
“Ớ...” Thị vệ trong khoảnh khắc chợt nghẹn họng: “Nếu như là thừa tướng, chắc là tránh nghi ngờ... dù sao bây giờ...”
Thị vệ định nói gì lại thôi, tình hình trong cung cũng như trên triều cũng không được xem là tốt.
Nhìn thấy Minh Thù sắp biến mất, Thất điện hạ đột nhiên cầm đèn đuổi theo.
“Điện hạ...” Thị vệ vô cùng kinh ngạc: “Người làm gì thế?”
“Nhìn thấy ta mà không hành lễ, ta đương nhiên phải tới trị tội nàng ta.”
Thị vệ: “...”
Nếu đó là thừa tướng đại nhân thật, hiện tại bên phía bệ hạ cũng không dám động đến vị thừa tướng này, người như vậy không phải là đang đi tìm cái chết sao?
Khi Thất điện hạ sắp đuổi kịp Minh Thù, phía sau cung điện đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào bắt thích khách.
Minh Thù xoay người lại nhìn, đúng lúc thấy thiếu nữ đang đuổi phía sau nàng.
Có lẽ là bị âm thanh phía bên kia làm giật mình, đối phương cũng dừng lại.
“Bắt thích khách!”
“Đừng để thích khách chạy mất!”
Bóng đen gấp gáp lướt tới, rơi xuống trước mặt thiếu nữ.
Thị vệ nhanh chóng rút đao, nhưng thiếu nữ vẫn bị thích khách tóm được, thanh đao sắc bén dính máu đặt vào cổ đang đeo chuỗi ngọc của thiếu nữ.
Đèn lồng trong tay nàng dường như vì hoảng sợ mà rơi xuống đất tắt ngúm.
Ngự Lâm quân đuổi tới thấy Thất điện hạ bị bắt, e dè không dám tiến lên phía trước.
“Ngươi không chạy thoát được đâu, mau buông Thất điện hạ ra!”
Thích khách cười nhạt: “Còn dám tiến thêm bước nữa, ta sẽ giết nàng ta.”
Ngự Lâm quân quả nhiên không dám tiến lên, phái người về báo cho phía bên Thẩm Ngọc.
Thích khách có lẽ đã bị thương, kéo cánh tay Thất điện hạ dường như chẳng có cách nào dùng lực. Nhưng mà sự nỗ lực của nàng ta khiến cho không ai nhìn ra.
“Tránh ra hết cho ta!”
“Tránh ra nếu không hôm nay ta sẽ để cô ta chôn cùng ta, xem xem mạng của nữ hoàng các ngươi có giá hay mạng ta có giá.”
Bên phía Thẩm Ngọc không có tin tức truyền về, các Ngự Lâm quân cũng không biết nên làm thế nào.
Thất điện hạ rất phối hợp bị kèm hai bên, thậm chí còn oán giận một cách đầy bất mãn: “Ngươi đừng có run, y phục của ta bị máu của ngươi làm bẩn mất.”
“Câm miệng!” Tên thích khách quát lớn một tiếng.
Ngàng ta làm bại lộ sự thật hắn đã bị thương.
Ngự Lâm quân tự nhiên cũng nghe thấy: “Ngươi thả Thất điện hạ ra, bọn ta sẽ tránh ra cho ngươi.”
Thích khách đương nhiên đâu có ngu như vậy, nàng ta kèm hai bên Thất điện hạ lui về phía sau. Nhưng đứng phía sau chính là Minh Thù và Cảnh Du, bọn họ không có mang theo đèn. Vừa nãy hỗn loạn như thế, thích khách chắc cũng không chú ý tới phía sau yên lặng như vậy lại có hai người đang đứng đó.
Cảnh Du nhìn Minh Thù.
Tình huống này cứu hay không cứu đây?
Cảnh Du không nhận được đáp án của Minh Thù vì Minh Thù đã ra tay trước rồi.
Nàng đột nhiên từ phía sau tập kích thích khách, thích khách phát hiện thấy nguy hiểm, muốn dùng Thất điện hạ làm bia đỡ đẩy lên phía trước.
"Vèo..."
Vũ khí sắc bén đâm vào cơ thể.
Thích khách có chút không tin, nhìn mình bị kìm kẹp hai bên, nhìn tới thiếu nữ có vẻ không có chút lực công kích kia.
Thân thể thiếu nữ như bị nàng ta đẩy ra ngoài, xoay tròn một vòng chính xác nằm vào trong lòng Minh Thù. Lòng bàn tay Minh Thù nóng lên, trong tay nhét một con dao găm nóng hổi.
Thiếu nữ nằm trong ngực cô, bày ra bộ dạng hoảng sợ quá mức.
Minh Thù: “...”
Thích khách chết không nhắm mắt bổ nhào trên mặt đất, Ngự Lâm quân đi qua tia sáng chợt sáng lên.
Minh Thù trong tay cầm dao găm dính máu, chân tướng rõ mồn một.
“Điện hạ.”
“Thất điện hạ...”
Tùy tùng của Thất điện hạ chen nhau tiến tới.
Thiếu nữ từ trên vai Minh Thù khẽ ngẩng đầu lên: “Thích khách chết rồi sao?”
Thị vệ an ủi nàng ta: “Điện hạ, không sao rồi, thích khách đã bị thừa tướng giải quyết rồi.”
“A.” Thiếu ngữ đấm đấm ngực nhưng nàng vẫn cứ như vậy mà không rời khỏi Minh Thù, cứ gục trên vai nàng ấy: “Đa tạ thừa tướng, vậy ta không trị tội người nữa.”
Minh Thù bình tĩnh thu cây đao lại: “Xin hỏi Thất điện hạ, người định trị ta tội gì?”
“Nhìn thấy ta mà không hành lễ, là bất kính đó thừa tướng đại nhân.”
Tay Minh Thù trượt đến bên hông nàng ta, ác ý ấn ấn vào ngực nàng ta: “Điện hạ, đây có được xem là cố tình dây dưa không nhỉ?”
“Thế thừa tướng thấy sao?”