Cuối cùng vẫn chưa quyết định được nên lựa chọn người nào trong cuộc tranh luận.
Sau khi bãi triều Thẩm Ngọc cho gọi Phùng các lão tại Ngự Thư phòng.
“Vì sao Cảnh Sắt đột nhiên giúp đỡ Thẩm Sính?” Vẻ mặt Thẩm Ngọc rất khó coi: “Nàng âm thầm có qua lại với Thẩm Sính?”
“Bệ hạ, thần không có phát hiện Thất điện hạ và Cảnh Sắt có lui tới...” Phùng các lão cân nhắc một chút: “Việc này có thể thật là giống như nàng ta nói, hạ thấp quốc uy?”
“Ngươi tin lời này?” Thẩm Ngọc cười nhạt: “Trong khoảng thời gian này, chuyện nàng ta làm có bao giờ quan tâm đến quốc uy?”
Phùng các lão ngẫm lại triều đình chướng khí mù mịt, lập tức nói không ra lời.
“Ngươi đi điều tra Thẩm Sính có quan hệ gì với nàng ta.”
“Vâng.”
“Chuyện lần trước trẫm bảo ngươi đi điều tra thế nào rồi?”
Phùng các lão cúi thấp đầu: “Nghe được từ phủ thừa tướng gần đây Cảnh Sắt có hơi kỳ lạ, nhưng ngoại trừ tính cách thay đổi cũng không gì khác.”
“Tính cách thay đổi còn không phải kỳ lạ?” Là một người trọng sinh, trong lòng Thẩm Ngọc càng thêm lo lắng.
Phùng các lão nghĩ thầm, có đôi khi một người bị kích thích quá lớn tính cách cũng sẽ thay đổi rất lớn.
Hắn đã từng đi tìm đại phu chuyên môn.
Trước đây, nàng thắng lợi trở về thì xảy ra chuyện như vậy, mặc dù không biết nàng ta phát hiện bằng cách nào, thế nhưng bị người bên cạnh phản bội...
Thẩm Ngọc vẩy tay với Phùng các lão.
Phùng các lão cung kính tiến lên.
Thẩm Ngọc thì thầm vài câu với nàng.
“Vâng.”
“Đợi sau khi sứ đoàn Bắc Việt quốc rời đi mới làm, đừng để người khác lợi dụng sơ hở.” Thẩm Ngọc nhắc nhở hai câu.
Phùng các lão nói vâng liên tục: “Vẫn là bệ hạ suy nghĩ chu đáo.”
-
Hôm đó, sứ đoàn Bắc Việt quốc vào hoàng thành, toàn thành sôi nổi nghe nói vị hoàng tử kia đẹp tựa như tiên trên trời, so với Hoàng Quý quân hiện tại còn đẹp hơn mấy lần.
Minh Thù đã nhìn thấy vị hoàng tử này ở hành cung tiếp đón sứ thần.
Đúng thật rất đẹp.
Cả một thân y phục màu đỏ, so với Thược Dược là hai vẻ đẹp không giống nhau.
So với nam nhân Phượng Kỳ quốc lại có vẻ cao lớn hơn vài phần, đã xinh đẹp còn có thêm tính bướng bỉnh hoang dã không phải ai cũng có thể kiểm soát.
Thế nhưng ở trong mắt nàng cũng không bằng Thẩm Sính.
“Hoàn Ly điện hạ, mời vào trong.” Phùng các lão hiển nhiên cũng bị sắc đẹp của vị hoàng tử này thu hút, đáng tiếc đây là hoàng tử nước khác.
Hoàn Ly vỗ một tiếng mở chiếc quạt, vẩy vẩy hai cái mang theo người tiến vào hành cung.
Minh Thù không cần tiếp đãi vị hoàng tử này, hắn vào hành cung Minh Thù liền rời đi.
Minh Thù có chút nghi ngờ, một vị hoàng tử như vậy lại đồng ý gả tới Phượng Kỳ quốc?
Nhất định là đến có chuyện!
Nghi vấn này được Minh Thù đặt ra, ngày thứ hai liền biết vị hoàng tử này chỉ tên điểm họ muốn gả cho Thất điện hạ Thẩm Sính.
Ngoại trừ Thẩm Sính, người nào cũng không được.
Nếu không... vậy cứ tiếp tục đánh, Phượng Kỳ có thể thắng một lần không có nghĩa là Bắc Việt bọn họ sẽ sợ.
Minh Thù: “...” Có câu nhất định phải nói!
Hiển nhiên mơ nghĩ đến tiểu yêu tinh của trẫm!
Minh Thù vào lúc ban đêm đến hành cung đánh người.
Căn phòng của Hoàn Ly không ai bảo vệ, Minh Thù đứng ở ngoài cửa sổ chờ giây lát, cả phòng tăm tối giống như không có ai.
Sự thật chứng minh bên trong đúng thật không có ai.
Vị Hoàn Ly điện hạ này, một đêm không về.
Ngày thứ hai nghe nói là bị tùy tùng tại Bạch Yến lầu tìm được.
Trong Bạch Yến lầu đều là nam nhân, Hoàn Ly đi vào trong đó mặc dù đối với danh dự không tốt lắm nhưng rõ ràng vẫn giữ được.
Buổi tối Hoàn Ly được đón vào trong cung cũng không đi ra ngoài.
Ngày thứ ba chính là Cung Yến, Minh Thù đã không có cơ hội đánh vị Hoàn Ly điện hạ này.
Minh Thù đang nghĩ ngợi, chính mình có thể phải làm ra chuyện kinh thiên động địa đi cướp cô dâu, vừa mở mắt liền thấy Thẩm Sính đang bò vào cửa sổ của nàng.
“Thừa tướng.” Thẩm Sính kéo lê y phục quá dài, một đường lao thẳng vào trong ngực nàng, đè nàng xuống giường.
Minh Thù: "..."
Tiểu tổ tông, có chuyện nên nói rõ ràng không nên động tay động chân.
Chân mày Minh Thù giật giật: “Điện hạ, nửa đêm nửa hôm bò vào phòng ta, đây là chuyện một điện hạ như người có thể làm sao? Quy tắc của người đều uổng công học rồi?”
Cằm Thẩm Sính đặt trên ngực nàng, lựa chọn không để ý lời nói của nàng, nhẹ nhàng hỏi: “Thừa tướng đại nhân muốn nhìn ta cưới một nam nhân sao?”
Minh Thù đẩy hai cái, thân thể Thẩm Sính mềm nhũn, y phục trên người cũng rất mỏng, dường
như cách y phục đều có thể chạm thấy da thịt bên trong.
Minh Thù:: "..."
“Điện hạ, bây giờ vấn đề không phải ta có phản đối hay không, là vị Hoàn Ly điện hạ đó nhất định muốn gả cho người.”
“Ta cũng không quen biết hắn, khẳng định hắn không có ý tốt.”
Minh Thù thăm dò: “E rằng hai người từng gặp nhau trong mộng? Người ta nhất kiến chung tình với người?”
“Thừa tướng đại nhân.” Hai tay Thẩm Sính chống hai bên bả vai Minh Thù, ánh mắt nhìn thẳng vào Minh Thù: “Ta là của ngươi mà.”
Minh Thù phát hiện mặt của Thẩm Sính tựa như có hơi thay đổi, hôm nay hắn hình như không có tô son điểm phấn, vẫn là gương mặt đó thế nhưng cho người ta cảm giác hoàn toàn không giống.
Trong ôn hòa còn mang theo tính bá đạo.
Gương mặt đó càng ngày càng gần, cánh môi Thẩm Sính rơi vào khóe môi Minh Thù.
Mềm như cây bông.
Còn mang theo một vị ngọt.
Minh Thù giơ tay lên đặt ở sau gáy hắn, ngón tay luồn vào trong tóc hắn, Thẩm Sính giống như được cổ vũ đầu lưỡi cạy môi răng nàng ra chen vào.
Vị ngọt càng đậm.
Lúc Minh Thù phát hiện không đúng đã muộn rồi.
Thân thể nàng khô nóng khó chịu, người đè bên trên giống như một khối băng cho nàng một cảm giác mát lạnh.
"Thẩm Sính!"
Thẩm Sính chống thân thể, dạng chân ngồi trên người Minh Thù, ngón tay trắng bệch của hắn cởi y phục của Minh Thù ra, nói nghiêm túc: “Thừa tướng đại nhân, ta muốn trở thành người của đại nhân.”
Đầu ngón tay hắn dừng lại ở ngực Minh Thù, gõ lên đó rồi lại chỉ về mình: “Từ thân thể đến trái tim.”
“Ngươi có muốn ta không?”
Minh Thù cắn răng: “Thuốc giải.”
Thẩm Sính kéo tay Minh Thù, đặt ở bên hông hắn: “Chính là ta đây, ta chính là thuốc giải của ngươi.”
Hắn cũng không động đậy chỉ nhìn Minh Thù như vậy.
Cũng không biết hắn để thuốc gì, Minh Thù lúc này cảm thấy ý thức có chút không thể khống chế, tay bị hắn đặt ở bên hông muốn xé nát y phục trên người hắn.
Hô hấp của Minh Thù càng nặng nề.
“Ngươi không cần gắng gượng, ta ở đây...” Thẩm Sính thấp giọng nói: “Ngươi tình nguyện chịu đựng cũng không muốn đụng đến ta sao?”
“Thẩm Sính, ngươi cho ta uống thuốc.”
“Đúng vậy.” Thẩm Sính cười một cái: “Nếu không... ta làm sao có thể có được ngươi? Ta chỉ là muốn có ngươi, từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi ta đã có suy nghĩ này.”
Thẩm Sính cúi người, hơi kéo vạt áo Minh Thù ra, nụ hôn của hắn đặt trên cổ Minh Thù, tại yết hầu gặm cắn vài cái, hắn rõ ràng cảm giác được thân dưới có biến hóa liền theo xuống.
“Muốn trách, chỉ có thể trách ngươi xuất hiện ở trước mặt ta.”
“Là ngươi làm cho ta điên như vậy, là ngươi làm ta khác người như vậy, đều là lỗi của ngươi.”
“Ngươi không quan tâm ta, ta rất tức giận, ta thực sự rất tức giận nhưng là ta đã rất khống chế mình...”
Trong giọng nói của Thẩm Sính có chút vùng vẫy, chút uất ức, chính hắn cũng không hiểu rõ tâm tình.
Hắn rất khó chịu.
Hắn rất khó chịu.
Dường như tay Thẩm Sính run run kéo dây thắt lưng của Minh Thù ra.
“Thẩm Sính, đừng như vậy...” Minh Thù lấy tay chống đỡ hắn: “Ngươi… buông ta ra trước, ta đồng ý với ngươi, cưới ngươi, ta nhất định sẽ cưới ngươi, chuyện này đến lúc động phòng mới làm có được không?”