Hôn lễ của Minh Thù và Thẩm Sính được định vào ngày mồng bảy tháng sau.
Lúc Thẩm Sính biết tin này, sính lễ đang được đưa đến cung của hắn.
“Điện hạ...” Thị vệ đứng ở một bên, mấy người đưa sính lễ đến rời đi, chỉ có giọng nói nhỏ: “Áo cưới này... hình như là của nam nhân.”
Thẩm Sính vui ra mặt: “Ta đương nhiên phải lấy thân phận nam nhân gả cho nàng.”
Tuy là hắn càng muốn cưới nàng.
Thế nhưng không có biện pháp, ai bảo hắn sinh ra ở Phượng Kỳ quốc, mà không phải dạng như Bắc Việt.
Nếu không......
Hắn e rằng có thể giống như nam nhân nước khác vậy che gió che mưa cho nàng, vì nàng chống đỡ một mảnh trời.
Thị vệ hoảng sợ: “Điện hạ... đây là tội khi quân.”
Thẩm Sính nói khẽ: “Nàng dám đưa đồ vật như vậy qua đây, nàng đã chuẩn bị sẵn rồi, ta tin tưởng nàng.”
Thị vệ: “...”
Điện hạ đều không nghi ngờ thừa tướng có tâm bất lương sao?
Thừa tướng hiện tại...
Thẩm Sính cảm thấy rất thần kỳ, chỉ cần vừa nghĩ tới nàng bản thân đã rất vui vẻ.
…
Ngày kết hôn sắp đến, phủ Thừa tướng luôn có tiếng phản đối bận rộn đến nỗi không thể dàn xếp, có rất nhiều thứ mọi người vừa nghe là phủ thừa tướng cần đều sẽ không bán.
Nhưng mà Minh Thù còn cần rất nhiều thứ, ở cửa hàng bình thường không thể mua được.
Chuẩn bị hôn lễ này rất khổ sở, cũng may cuối cùng dựa vào ác danh của Minh Thù, mọi thứ đều được đặt mua đầy đủ hết.
“Nhưng chỉ là một không gian, phải cần dốc lòng đến vậy ư?”
Minh Thù ngẩng đầu lên liền thấy Lạc Yến mang y phục đỏ ngồi trên đầu tường, nghiêng người chỉ tay: “Cái này muốn tốt nhất, cái kia phải làm cho tốt... chà chà, kiểu như hắn có thể biết được vậy.”
Minh Thù thuận tay nhặt mấy khối thạch ném về hướng Lạc Yến.
Lạc Yến đang học hăng say, trong đáy lòng cũng hiểu được hắn và Minh Thù bây giờ là liên minh tạm thời, Minh Thù sẽ không tấn công hắn nên không có phòng bị gì.
Ngã trực tiếp từ đầu tường xuống.
Lạc Yến nắm vào một đầu ngọn cỏ bò lên, điên khùng nhắc mãi: “Ta chỉ ghét ngươi một nữ nhân không đáng yêu như thế, không ngoan chút nào, nói động thủ liền động thủ.”
“Cũng vậy thôi.” Minh Thù mỉm cười: “Ngươi tới làm gì, tặng quà cho ta ư? Không cần lễ vật, đổi thành thức ăn đi.”
Lạc Yến: “...”
Lạc Yến từ bên ngoài nhảy vào vén tay áo lên, Minh Thù cho là hắn muốn đánh nhau nên lui về sau một bước.
Lạc Yến chỉ vào cánh tay hắn: “Nhìn đi, tên khốn kiếp kia của nhà ngươi làm.”
Trên tay Lạc Yến quấn băng vải.
Chuyện lần trước rõ ràng là nàng làm, tại sao lại muốn tới tìm hắn?
“Bị thương rồi?”
Lạc Yến nở nụ cười: “Ngươi nói xem? Tổn thương lớn như vậy, ngươi nhìn không thấy sao?”
“Ta sẽ nói với hắn.” Minh Thù trong ánh mắt hoài nghi của Lạc Yến, từ từ nói hết câu phía dưới: “Lần sau nhất định phải dùng sức, tranh thủ chém đứt.”
Lạc Yến: “...”
Lạc Yến để tay áo xuống: “Ta tới để nói cho ngươi biết, ta đã biết lần trước là làm sai ở đâu, lại để cho ta thử một lần, lần này nhất định sẽ thành công.”
“Không làm.” Đánh ngất xỉu tiểu yêu tinh hậu quả rất nghiêm trọng.
Lạc Yến: “...”
…
Người của Cảnh gia bên này phản đối hôn lễ cũng không ít, các trưởng bối liên tiếp xuất hiện, Minh Thù mệt mỏi ứng phó đợt sóng này đến đợt sóng khác nổi lên.
May nguyên chủ không có quan hệ huyết thống, nếu không sẽ không biết ồn ào đến mức nào nữa.
Thật không dễ dàng để chịu đựng được đến mùng bảy, mọi người phản đối cũng không có tác dụng.
“Đại nhân, đừng ăn nữa, đến giờ rồi xuất phát thôi.” Cảnh Du lấy điểm tâm bên cạnh Minh Thù mở ra, kéo nàng đi ra ngoài.
Minh Thù đưa mắt nhìn bản thân cách ngày càng xa với món điểm tâm.
Đội ngũ đón dâu ở ngoài cửa, thảm đỏ từ phủ thừa tướng bày đến cửa cung, hôn lễ lần này phải chịu cảnh bị chỉ trích vì sự xa hoa đã khiến dân chúng vây xem.
Minh Thù xoay người tới cửa, dẫn đầu ở phía trước: “Đi thôi.”
Chuyện Hoàng nữ xuất giá như vậy... trước đây chưa từng có.
Thẩm Ngọc mang theo các đại thần đứng ở cửa cung, sắc mặt các đại thần đều có chút phức tạp, đây là chuyện chưa hề nghe ở Phượng Kỳ quốc.
Đợi đội hình đón dâu của Minh Thù đến rồi, cổ kiệu của Thẩm Sính chậm rãi xuất hiện ở cửa cung.
Minh Thù xuống ngựa, cầm hồng trù (*) đi tới bên ngoài cửa cung.
Cỗ kiệu đứng ở bên trong cửa cung, tấm màn màu đỏ từ bên ngoài xốc lên.
Thẩm Sính được nâng đỡ đi ra nhẹ nhàng, âm thanh náo nhiệt trong khoảnh khắc đó biến mất.
Áo cưới của Thẩm Sính như lửa đẹp đến không thể tả được.
Nhưng...
Ngày hôm nay không phải gả Thất điện hạ sao?
Vì sao đi ra
là một nam nhân?
Thẩm Ngọc bị sốc không thể so sánh với dân chúng tầm thường được, Thẩm Sính mặc đồ cưới của nam nhân đang đi về hướng ngoài cửa cung.
Tiếng bàn tán dần dần vang lên.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Mang trang phục nam nhân sao?”
“Không giống...”
Các đại thần cũng xì xào bàn tán, rốt cuộc chuyện này như thế nào? Thất điện hạ làm sao biến thành nam nhân được?
Thẩm Ngọc tiến lên mấy bước: “Thất Hoàng muội?”
Thẩm Sính đứng vững khẽ gọi một tiếng, giọng nói là giọng nam chứ không phải như Thẩm Sính trước đây.
“Ngươi...” Thẩm Ngọc chỉ vào hắn: “Người là nam nhân?”
Trên khuôn mặt không trang điểm của Thẩm Sính có thêm một vẻ đẹp hoang dã, Thẩm Ngọc không thể chịu được mà nhịp tim rung lên.
Trước đây nàng biết vị Thất hoàng muội này khuôn mặt rất đẹp, có thể vẻ đẹp đó trên cơ thể nữ nhân cũng không phải là cái gì đáng để kiêu ngạo.
Nhưng nếu là ở trên cơ thể của nam nhân...
Thẩm Sính hơi ngẩng đầu: “Nếu không làm sao có thể gả cho thừa tướng?”
Thẩm Ngọc tối mặt lại: "Làm càn, ngươi đây là khi quân!"
Thẩm Sính nhìn về phía Minh Thù, Minh Thù tiến lên giao hồng trù cho hắn.
Sau đó Minh Thù mới nhìn về hướng Thẩm Ngọc: “Bệ hạ muốn như thế nào?”
Một câu nói nhẹ đã hỏi đến Thẩm Ngọc.
Nàng có thể thế nào chứ?
Nàng có thể giết thừa tướng sao?
Không thể.
Hiện tại thậm chí ngay cả tội danh của Thẩm Sính, cũng không thể định được vì có người này ở đây.
Thẩm Ngọc nhìn Minh Thù ôm lấy Thẩm Sính, hai người đều mang đồ cưới màu đỏ, Thẩm Sính mặc dù mang áo cưới nam nhân nhưng vẫn tao nhã như xưa, bị gió hất về phía sau.
Vì sao tình thế hiện tại lại như thế này.
Chức vị nữ hoàng này của nàng làm còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
Thẩm Ngọc chỉ cảm thấy lạnh cả người, lần nữa cảm giác không có sức lực trước lúc hồi sinh.
“Bệ hạ...” Phùng các lão vội vã đỡ lấy Thẩm Ngọc.
“Trẫm không sao.” Thẩm Ngọc mở miệng, nàng cầm lấy cánh tay Phùng các lão, dùng âm thanh chỉ có hai người có thể nghe thấy: “Phùng các lão, trẫm ra lệnh cho ngươi phải nghĩ cách diệt trừ nàng ta.”
Sau khi nàng sống lại trở về, trở ngại lớn nhất dĩ nhiên không phải Thẩm Ngôn mà là Cảnh Sắt.
Phùng Các lão: “... Thần tuân mệnh.”
…
Hôn lễ long trọng nhưng rất mệt, Minh Thù hoàn thành các bước lễ nghi xong cả người đều không muốn cử động nữa.
Cảnh Du lại lôi kéo bắt đầu màn chào hỏi khách.
Cũng may là hôm nay không nhiều người đến… vì Thẩm Sính là mối quan hệ nữ nhân… rất nhiều người đều chọn phương án không đến, bày tỏ kháng nghị.
Hơn một nửa lượng người tới là phe của thừa tướng, nhưng nghe nói ở chỗ cửa cung có xảy ra chuyện, phe của thừa tướng cũng rất mờ mịt.
Cho nên kết quả là Thất điện hạ là nam nhân.
Thừa tướng của bọn họ không được bình thường?
Thất điện hạ không phải phạm tội khi quân sao?
Chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, những người phía trên không truy cứu thì không có sao, nếu truy cứu thì...
Mọi người không dám tưởng tượng.
Thế nhưng nghĩ đến hành động gần đây của thừa tướng bọn họ, dường như cũng không phải lo lắng quá, bệ hạ có lẽ sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
***
(*) Hồng trù: gậy đỏ dùng trong việc cưới hỏi.