Hoàng thành biến đổi lớn, trong cung bị người khác khống chế, các đại thần còn lại cũng bị bắt.
"Thi đại nhân, trong cung đều khống chế hết rồi, người dân phía ngoài này... đều phải giết sao?"
Thi đại nhân không chần chờ chút nào: "Giết!"
"Vâng."
Thi đại nhân quay đầu dặn dò: "Chuẩn bị nghênh đón điện hạ vào thành."
"Vâng."
Một đội người ngựa vội vã chạy vào, chắp tay hành lễ: "Thi đại nhân, bên phủ thừa tướng... người chúng ta phái đi, một người cũng chưa trở lại."
Thi đại nhân nhíu mày: "Phủ thừa tướng? Người tên Cảnh Sắt kia sao?"
"Đúng vậy, rất kỳ quái, theo lý thuyết mà nói chúng ta nhiều người như vậy, bên phủ thừa tướng hẳn không có sức chống cự."
Khắp nơi đều bắt lại rồi, chỉ có phủ thừa tướng không có động tĩnh gì.
Thi đại nhân thấp giọng dặn dò: "Phái người qua đó tiếp đi, việc này không thể sai sót được."
"Tuân lệnh."
Lúc đoàn người chuẩn bị dẫn đội ngũ đi phủ thừa tướng, đột nhiên truyền đến tin tức vài đại thần bị khống chế gặp phải công kích, đại thần đều được cứu đi.
Ngay sau đó là tin tức càng khiến người khác bất ngờ hơn: "Thi đại nhân, phía đông thất thủ..."
"Chuyện gì đã xảy ra? Có bao nhiêu người?" Giọng nói Thi đại nhân tràn đầy khí lạnh.
Mồ hôi lạnh của người bẩm báo chảy thẳng xuống, lại tựa như thấy chuyện kinh hãi gì đó.
"Chỉ có một người... bắt đầu từ phủ thừa tướng, người của chúng ta... đỡ không được."
Phủ thừa tướng?
“Cản người đó lại cho ta, ngay cả một người mà các ngươi cũng không giải quyết được, các ngươi làm được gì nữa."
Người phía dưới đối mặt nhìn nhau.
Đặc biệt là người bẩm báo, hắn từ hiện trường trở về...
"Đi đi!" Thi đại nhân nổi giận gầm lên một tiếng.
"Vâng."
Mọi người liên tục không ngừng chạy ra bên ngoài.
Bọn họ dẫn theo đội quân, lúc gặp phải Minh Thù đã sắp đến cửa chính hoàng cung.
Người vây quanh nàng không ngừng ngã xuống, trên đường nàng tới đây trên mặt đất hầu như la liệt những người đang nằm rên rỉ.
"Nhanh, lên đi!"
Tiếng chém giết cắt ngang đêm tối.
-
Thi đại nhân dẫn theo một đội người ngựa xuất hiện ở cửa cung, phía xa thấy có một người đứng cách đó không xa.
Bốn phía phủ đầy người của bọn họ đang nằm ở đấy.
Thi đại nhân híp mắt lại.
Nữ nhân Phượng Kỳ quốc dũng mãnh hơn so với bọn họ, thế nhưng nhiều người như vậy...
Trong lòng Thi đại nhân không thể không hoảng sợ.
Hắn tiến tới mấy bước: "Cảnh thừa tướng, ngươi thật khiến ta nhìn với cặp mắt khác xưa."
Minh Thù mỉm cười: "Vậy ngươi có thể xem thật tốt, dù sao trụ cột nước nhà như ta rất khó tìm."
Thi đại nhân: "..."
"Ta nghe nói..." Đao trong tay Minh Thù chỉa về phía Thi đại nhân, một giọt máu trên mũi đao nhỏ xuống: "Ngươi tới cướp vị trí gian hùng của ta sao?"
Vị trí này trẫm ngồi còn chưa lâu đã có người chạy đến giật rồi sao.
Nghĩ trẫm dễ bị bắt nạt lắm sao?
Thi đại nhân: “???”
Thi đại nhân nhìn về người bên cạnh, các thuộc hạ bên cạnh đều là vẻ mặt ngơ ngác.
Người này đột nhiên đi ra từ phủ thừa tướng, cứu vài đại thần trước sau đó đi về phía hoàng cung này.
Bọn họ không hiểu chuyện này là sao.
Nếu không phải Thi đại nhân ngại người bên ngoài, ước chừng đã mắng đám người kia là một lũ phế vật.
"Cảnh thừa tướng, chỉ cần ngươi nghe lời bọn ta, bọn ta nhất định sẽ không bạc đãi thừa tướng."
"Sẽ không bạc đãi ta? Nhường ngôi vị hoàng đế cho ta sao? Ta đây có thể suy nghĩ thật kỹ."
"..."
Thi đại nhân biết Minh Thù sẽ không nói chuyện nghiêm túc với mình, hắn giận tái mặt: "Bây giờ hoàng thành nằm dưới sự kiểm soát của bọn ta, dựa vào sức lực một mình ngươi, ngươi cho rằng có thể thay đổi cục diện sao?"
"Nếu thực sự có thể thì sao?" Minh Thù cười khẽ: "Không thử làm sao biết ta lợi hại thế nào, dù sao ta cũng giết tới đây rồi không phải sao?"
Thi đại nhân nhìn phía sau nàng, đám binh sĩ kêu rên la liệt kia, phảng phất tát thẳng một bạt tai lên mặt hắn.
Một mình nàng đánh từ phủ thừa tướng đến đây.
Minh Thù mỏi tay để đao xuống lấy ra một túi điểm tâm, vừa ăn vừa nói: "Mọi người bàn bạc một chút, cùng nhau tiến lên hay từng người từng người đi lên. Ta đề nghị mọi người cùng nhau tiến lên, tất cả mọi người đều bớt việc, cũng không còn sớm nữa đánh xong nhanh chóng đi về ngủ."
Thi đại nhân: “...”
Đúng thật là không coi ai ra gì.
Thi đại nhân phất tay: "Lên."
"Ê, đợi đã." Minh Thù hô ngừng: "Chờ ta ăn xong lại đánh tiếp, mọi người xem xem nằm tư thế nào sẽ đẹp hơn đi."
Không chỉ sắc mặt của Thi đại nhân khó coi, ngay cả đám binh lính kia cũng cảm thấy vũ nhục.
"Giết nàng ta!"
"Xông lên!"
Minh Thù
nhanh chóng bảo vệ điểm tâm thật cẩn thận, cơ thể linh hoạt tránh tới tránh lui trong đám người kia, nàng cũng không công kích.
Mọi người đánh không có suy nghĩ gì cả.
Mãi đến khi Minh Thù ăn xong miếng điểm tâm cuối cùng, nàng cầm tờ giấy dầu đựng điểm tâm ném lên mặt người kia, một cước đá vào phần bụng hắn.
Người kia bay ra ngoài, liên tiếp đụng ngã một đám người phía sau.
Vừa rồi đánh không suy nghĩ, bây giờ bọn họ cũng chỉ có thể chịu đòn.
Một đám người ngã xuống, một đám người khác trên mặt đất xông tới.
Thi đại nhân đứng phía sau chỉ huy sắc mặt từ xanh biến thành đen, Cảnh Sắt này thực sự có thể đánh.
"Thi đại nhân..." Binh sĩ chạy qua thì thầm hai câu bên người Thi đại nhân.
Thi đại nhân nheo mắt lại.
"Dừng tay!"
Hắn hét giọng quát lớn một tiếng.
Binh sĩ bên hắn lập tức lui về, đao Minh Thù xoay một vòng nhìn về phía Thi đại nhân.
"Cảnh thừa tướng." Thi đại nhân đẩy người ngăn cản trước mặt hắn ra: "Nghe nói tình cảm của ngươi và Thất điện hạ Phượng Kỳ vô cùng tốt."
Minh Thù không lên tiếng, chờ hắn nói câu kế tiếp.
Bàn tay Thi đại nhân vỗ ba lần: "Bội phục bội phục. Cũng không biết... Cảnh thừa tướng đối với vị Thất điện hạ này quan tâm như thế nào."
Xa xa có ánh lửa sáng lên, một nam nhân vây quanh đi qua đây chặn Minh Thù ở chính giữa.
Bên người nam nhân này là một người khác chính là Thẩm Sính.
"Thái tử điện hạ." Thi đại nhân cung kính gọi một tiếng.
Thái tử điện hạ Đại Lương quốc.
Thái tử giơ tay lên, ánh mắt quay sang Minh Thù: "Cảnh thừa tướng, ngươi thật khiến ta bất ngờ."
Thẩm Sính mặt không đổi sắc đứng bên người thái tử, trong đôi mắt trống rỗng phảng phất như không có linh hồn.
Thú nhỏ từ chỗ tối lăn qua đây, nắm lấy quần áo Minh Thù leo lên lòng bàn tay nàng cáo trạng.
Là Đoan Mộc Thư làm.
Chuyện này phải quay về một canh giờ trước.
Sau khi Minh Thù từ phủ thừa tướng ra ngoài, Thẩm Sính bị Cảnh Du chặn ở trong phòng.
Vì bên ngoài ầm ĩ lớn, phủ thừa tướng rối loạn cả lên, Cảnh Du bị người khác gọi đi Thẩm Sính tự động đi ra ngoài.
Hắn cũng không có ý định ra ngoài phủ, chỉ là muốn tìm người hỏi tình huống bên ngoài một chút.
Thế nhưng nửa đường gặp phải Đoan Mộc Thư.
Ngoài miệng Thẩm Sính nói muốn đá văng Đoan Mộc Thư cuối cùng không hề làm gì cả, gặp phải Đoan Mộc Thư hắn hơi nghi ngờ.
Dù sao tình trạng của Đoan Mộc Thư đã không thể xuống giường được nữa.
Cho nên hắn chủ động đi tới, lúc tới gần Đoan Mộc Thư hắn đột nhiên ngã xuống.
Đoan Mộc Thư tay trói gà không chặt thú nhỏ cũng không cảnh giác bao nhiêu, thế nhưng lúc Thẩm Sính tới gần hắn, hắn đột nhiên bắt Thẩm Sính lại.
Sau đó Thẩm Sính trở thành như thế này.
Thú nhỏ muốn ngăn cản Thẩm Sính không cho hắn rời khỏi phủ thừa tướng, nhưng một khi vây lấy hắn, hắn chỉ tự làm hại bản thân.
Hơn nữa căn bản không biện pháp đánh hắn ngất xỉu, dường như chỉ là hành động của cơ thể mất hết ý thức.
Bên ngoài phủ thừa tướng, chính là vị Thái tử điện hạ Đại Lương này đang chờ.