Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Dư âm còn văng vẳng(20)


trước sau

Minh Thù định nhặt quả bóng, nhưng còn chưa đụng phải liền có cảm giác không đúng, cô cấp tốc thu tay lại.

Quả bóng vẫn bảo trì tần suất nện xuống, nhảy lên, lại nện xuống...

Minh Thù vòng qua quả bóng, đi đến mép giường.

Đầu giường lóe lên một ngọn đèn yếu ớt, người trên giường sắc mặt tựa như không còn tái nhợt nữa.

Minh Thù ngồi xổm người xuống, ghé vào bên giường nhìn hắn.

Dư Thâm để tay bên ngoài, Minh Thù nhẹ nhàng cầm lấy ngón tay hắn, sau đó nắm chặt toàn bộ.

Thời gian lúc này phảng phất như dừng lại.

Dư Thâm vốn là đã ngủ, nhưng thời điểm Minh Thù cầm tay hắn, hắn đã tỉnh.

Hắn biết là cô.

Mùi hương trên người cô rất đặc biệt, vừa quen thuộc vừa làm hắn có cảm giác an toàn.

Hơi nóng quét qua gương mặt hắn, cô hôn xuống từ khóe miệng đến cánh môi của hắn, Dư Thâm không biết cô muốn làm gì, nhưng hắn không ghét cô đụng chạm hắn.

Cánh môi Dư Thâm bị chà đạp một phen,người trên thân hắn giống như có chút bất mãn, bắt đầu dùng đầu lưỡi mềm mại cạy răng hắn ra.

Trong đầu Dư Thâm nổ tung một cái, trong lúc nhất thời quên cả hô hấp.

Sau đó hắn nghe thấy âm thanh của cô.

"Ngoan, há miệng."

Dư Thâm theo bản năng phối hợp theo.

Đầu lưỡi mềm mại xâm nhập vào miệng hắn, đảo qua nơi nhạy cảm của hắn mang theo một trận tê dại chưa bao giờ có,như có dòng điện xẹt qua thân thể.

Một lát sau hắn mới kịp phản ứng, cô biết... Hắn tỉnh dậy.

Dư Thâm vốn là nằm nghiêng, nhưng cô đem chính mình san bằng, cả người đè lên.

Đều mặc đồ ngủ, vải áo hơi mỏng, có thể cảm giác được thân thể mềm mại của cô dán vào lồng ngực hắn.

Nhịp tim Dư Thâm đập như sấm, trong đầu trống rỗng đến mức không biết nên suy nghĩ như thế nào, cũng không biết phải phản ứng ra sao.

Dư Thâm không biết thời gian trôi qua bao lâu, dường như rất lâu, dường như chỉ là trong nháy mắt.

Cô chậm rãi chống đỡ người đứng người dậy, trọng lượng trên thân giảm bớt không ít.

Hắn giãy dụa một lát, chậm chạp mở mắt ra.

Con mắt bởi vì động tình có chút mờ mịt, yếu ớt nhìn người vừa đè mình.

Hắn hơi há bờ môi đỏ bừng ra, phát ra một từ đơn âm tiết: "Cô..."

"Thích không?" Minh Thù cười: "Thích tôi hôn cậu không?"

Thiếu niên suy nghĩ một chút.

"Thích."

Minh Thù xoay người đến nằm bên cạnh hắn: "Vậy ban đêm cậu đừng sử dụng dị năng linh tinh nữa, rất ồn ào."

Thiếu niên: "..."

Cũng bởi vì cái này?

Dư Thâm phất tay, huy động quả bóng cách đó không xa dừng lại.

Căn phòng an tĩnh lại.

Dư Thâm có thể nghe thấy hô hấp của cô, ngay bên tai, rất nhẹ rất mỏng.

Đầu ngón tay hắn giật giật, cẩn thận sờ đến tay cô: "Tôi thích em hôn tôi, có phải đại biểu cho việc tôi thích em?"

"Ai biết được, tôi cũng không phải cậu."

"... Em không thích tôi sao?"

"Không thích." Minh Thù theo thói quen phủ nhận.

Ngón tay Dư Thâm buông lỏng, tay của hai người dán vào, không có cử động. Nhịp tim của hắn đập mạnh trong khoảnh khắc đó, phảng phất tĩnh lại, máu trong cơ thể đóng băng.

Vừa rồi những cảm giác làm hắn vui vẻ kia cũng đã biến mất không thấy gì nữa.

"Vậy vì sao em hôn tôi?"

"Hôn cậu một cái mà thôi, cũng sẽ không mang thai, cậu còn muốn tôi chịu trách nhiệm? Nếu cậu không hài lòng có thể hôn lại một cái."

"..."

Dư Thâm đột nhiên đứng dậy, chăn đắp trên người Minh Thù bị rớt một nửa, hắn trực tiếp từ trên giường xuống.

"Ra ngoài." Dư Thâm đứng lên, chỉ vào bên ngoài: "Em ra ngoài."

Minh Thù chậm rãi từ trên giường ngồi dậy: "Cậu xác định?"

Dư Thâm không xác định được.

Nhưng hắn khẽ cắn môi: "Ra ngoài."

Cặn bã nam Thù xuống giường, đi về phía ban công.

Dư Thâm đứng tại chỗ nhìn cô, nhìn đến lúc cô biến mất ở trên ban công, thân thể của hắn bỗng nhiên mềm nhũn, ngã xuống ở mép giường.

Đều là hắn suy nghĩ nhiều.

Đều là hắn suy nghĩ nhiều mà thôi...

-

Mấy ngày kế tiếp trên lầu rất yên tĩnh, ban đêm không có âm thanh phát ra nữa.

Người hầu đưa đồ ăn lên vẫn không ngừng bị đánh trở về.

Văn lão gia tử có chút lo lắng, hắn nhiều lần tự mình đưa lên, Dư Thâm nhận lấy đồ ăn, đáp ứng Văn lão gia tử sẽ ăn, nhưng thời điểm người hầu thu dọn vẫn còn nguyên.

Cặn bã nam Thù không nghĩ mình đã làm gì không đúng, nên làm gì thì làm việc đó.

Trẫm sao có thể dễ dàng có được như vậy!

Vậy cũng xem trẫm quá thấp kém!

"Thiếu gia, ngài cẩn thận chút..."

Dư Thâm ngoại trừ đến phòng thuốc ra, thời gian còn lại đều ở trên lầu, Minh Thù lên lớp, cơ hồ cũng không đụng mặt hắn

Hôm nay cuối tuần Minh Thù từ phòng đi ra, vừa vặn gặp được hắn xuống tới.

Thần sắc hắn có chút tiều tụy, dưới mắt có một vòng xanh đen,
thời điểm đi xuống Minh Thù cũng hoài nghi hắn sẽ ngã sấp xuống.

Dư Thâm liếc nhìn cô một cái, gục đầu xuống tiếp tục xuống dưới lầu.

Văn lão gia tử đứng tại cửa ra vào, như đang chờ hắn.

Thấy Minh Thù đứng trên bậc thang, Văn lão gia tử cười nói: "Âm Âm, ta mang tiểu Thâm ra ngoài một chuyến, tối hôm nay khả năng không trở lại."

Minh Thù bước xuống lầu mấy bước, lôi kéo Lão gia tử sang bên cạnh.

"Thân thể của hắn không khỏe, ông ngoại còn muốn dẫn hắn đến nơi nào?"

"Ta cũng thấy kỳ quái, gần đây rõ ràng nó rất phối hợp, thân thể so với trước đó lại kém hơn rất nhiều." Văn lão gia tử thở dài.

"Cho nên ông ngoại người muốn đưa hắn đi đâu?"

"Âm Âm, con đang lo lắng cho nó sao?" Văn lão gia tử không đáp mà vặn hỏi lại.

Minh Thù nhìn Dư Thâm bên kia một chút, hắn đang khom người lên xe.

"Con thích hắn."

Văn lão gia tử ngược lại có chút kinh ngạc: "Các con đều không tiếp xúc qua, làm sao..."

Nha đầu này gần đây sáng sủa không ít, nhưng trở về ngoại trừ ăn đồ ăn vặt ra thì là ở trong phòng, ngoại trừ lần trước mang theo tiểu Thâm ra ngoài, hắn cũng không thấy bọn nó gặp qua nhau bao giờ.

"Ông ngoại ông vẫn chưa trả lời vấn đề của con."

"Cục quản lý dị năng bên kia cần tiểu Thâm hỗ trợ."

"Nhưng thân thể của hắn..."

Văn lão gia tử cũng rất bất đắc dĩ: "Tiểu Thâm tự mình đáp ứng."

Hắn cũng không tính là người giám hộ của Dư Thâm, hắn đáp ứng chuyện này cũng vì hắn chỉ có thể đứng ở lập trường thầy thuốc phản đối, cũng không thể ngăn cản hành vi của nó.

"Hỗ trợ cái gì? Dị năng của hắn là cái gì?" Mỗi lúc trời tối khống chế quả bóng tạo tiếng ồn sao?

"Âm Âm, những chuyện này không có quan hệ gì với con, tốt nhất con nên đọc sách."

"Ông ngoại, hắn đối với con rất quan trọng."

Văn lão gia tử nhìn cháu ngoại của mình, cô gái nhỏ cùng hắn ở chung nhiều năm, lúc này hắn lại hoàn toàn không hiểu được nó.

"Âm Âm..."

-

Cuối cùng Minh Thù cũng leo lên ngồi xe, mặc dù không phải là ngồi chung xe với Dư Thâm.

Xe dừng lại tại cục quản lý dị năng, kiến trúc của tòa nhà này rất kỳ quái, bên ngoài cùng bên trong hoàn toàn không giống.

Hẳn là sở hữu dị năng gia trì nguyên nhân.

Phó Vân Bách tự mình mang người ra đón, thấy Minh Thù từ trong xe xuống tới, biểu hiện của hắn có chút biến hóa nhưng rất nhanh liền giấu đi.

Dư Thâm được vệ sĩ cẩn thận che chở xuống, giống như một đứa trẻ.

Phó Vân Bách trước cùng Văn lão gia tử chào hỏi, sau đó mới nói chuyện với Dư Thâm.

Dư Thâm người này, mặc kệ đối phương nói cái gì hắn đều ậm ừ cho qua, nhưng bình thường hắn cũng sẽ không làm.

Phó Vân Bách dùng tay làm dấu mời: "Đi vào trước rồi nói sau."

Minh Thù rơi ở phía sau mấy bước, vệ sĩ của Dư Thẩm cũng chẳng biết tại sao cũng rơi lại mấy bước cùng cô.

"Tang Âm tiểu thư, ngài là cháu ngoại của Văn lão gia tử, tôi không thể nói được gì, nhưng tôi thỉnh cầu ngài thông cảm cho thiếu gia nhiều hơn."

Vệ sĩ nói xong cũng đuổi theo người phía trước.

Minh Thù: "???"

Thông cảm cái gì a?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện