Minh Thù cảm thấy tiêu đề sáng mai sẽ là —— thực hư chuyện hoa khôi bị người ta bao nuôi...
Cô quay đầu nhìn về phía thanh niên mới bước xuống xe.
Thiếu niên ăn mặc tuỳ ý đứng im ở đó, lại là tiêu điểm của tất cả mọi người.
Thế giới vì hắn mà dừng lại.
Hắn là ánh nắng sáng ngời nhất phong cảnh.
"A! Rất đẹp trai a!"
"Thật đáng yêu..."
"Cậu ấy đang gọi ai?"
"Cậu ấy nhìn tôi bên này ài, tôi cảm thấy mình đang yêu aaaa!!"
Âm thanh kích động của nữ sinh bốn không ngừng vang lên.
Minh Thù hít sâu một hơi, đi về phía thiếu niên.
Khuôn mặt tái nhợt của thiếu niên chậm chạp giương lên nụ cười.
Minh Thù nghe thấy phía sau trở nên kích động thét lên, cùng tiếng tanh tách của đèn flash vang lên không ngừng.
Minh Thù tăng thêm tốc độ, một tay kéo người nhét vào trong xe, đóng cửa xe ngăn cách những âm thanh tanh tách bên ngoài kia.
Vệ sĩ đứng ngoài xe cũng theo thứ tự lên xe, đám người chỉ có thể nhìn đội ngũ xe nghênh ngang rời đi.
"Vừa rồi... Kia là hoa khôi của chúng ta sao?"
"Hình như... Phải."
Lục Chiến đứng sau một đám nữ sinh nhìn qua phương hướng đội xe biến mất, một lát sau lấy điện ra, tiếng chuông điện thoại đã vang lên một lúc.
Hắn đưa điện thoại đặt bên tai, cũng không nói chuyện, ước chừng một phút sau hắn nhàn nhạt ừ một tiếng, sau đó cúp điện thoại.
-
Trong xe.
"Không muốn... Không nên tùy tiện ra ngoài." Đáy lòng Minh Thù có chút bực bội, tiếp theo bồi thêm một câu: "Nhìn đám người bên ngoài kia xem, tạo ra phạm nhân thì làm sao bây giờ?"
Dư Thâm nắm chặt tayMinh Thù: "Nhưng anh nhớ em."
Nếu vừa rồi hắn không cô dự định sẽ co giò chạy đi.
Rõ ràng trên TV có tình huống như vậy, nữ sinh đều sẽ hạnh phúc nhào tới, cô lại muốn chạy đi.
"Nhớ cái gì, không phải mỗi ngày em đều trở về sao?"
"Một ngày anh có 36 000 giây không được nhìn thấy em."
"..."
Minh Thù trừng hắn.
Làm sao lại dính người như thế!
Không đúng...
Hắn một mực rất dính người.
Minh Thù ôm đầu nghĩ cách trả hàng, nơi nào có thể xin trả lại hàng.
Dư Thâm ân cần hỏi: "Âm Âm? Em không thoải mái sao? Em không muốn anh tới đón em sao, anh chỉ là muốn gặp em, em..... "
Minh Thù nghiêng người ngăn chặn miệng của hắn, thân thể Dư Thâm thân thể lệch một chút, hai người trực tiếp ngã xuống.
Xe vẫn chạy bình thường, Minh Thù đè hắn hôn một trận, đáy lòng vừa tức giận đã chuyển biến tốt đẹp một chút.
"Vừa rồi lời em nói anh nhớ chưa?"
Hàng lông mi Dư Thâm run rẩy, khẽ gật đầu: "Anh sẽ không ra ngoài.... Anh chỉ cho em thấy."
Minh Thù nhắm mắt lại, có chút thở ra một hơi, lần nữa ngăn chặn miệng của Dư Thâm.
Nụ hôn này triền miên vạn phần, đến khi truyền đến âm thanh gõ cửa xe phía trước.
"Thiếu gia, Tang Âm tiểu thư, đến."
Minh Thù cười mổ lên môi bị hôn đến đỏ bừng của hắn, từ trên người hắn ngồi dậy mở cửa xe.
Dư Thâm trừng mắt nhìn tấm xe trước mặt, lúc đi đoạn đường này dài như vậy làm cái gì bây giờ lại ngắn như vậy.
Dư Thâm cúi đầu bướx xuống, bởi vì Văn lão gia tử ở nhà, Dư Thâm rất quy củ đi theo phía sau Minh Thù.
-
Tại quán KTV nào đó.
Hoàn cảnh lờ mơ bên trong ẩn giấu đi dạng yêu ma quỷ quái gì ai cũng không biết.
Dịch Giảo Giảo bị người khác mang theo tiến vào một cái ghế lô, bịt mắt bị người ta gỡ xuống, Dịch Giảo Giảo một hồi lâu mới thích ứng.
"Dịch tiểu thư, mời ngồi."
Dịch Giảo Giảo dò xét căn phòng một chút, nam nhân vừa nói chuyện chuyện ngồi ở giữa, bốn phía căn phòng đều đứng đầy người.
Cô đi đến chỗ ngồi bên cạnh nam nhân ngồi xuống: "Đây chính là đạo đãi khách của Hồ tiên sinh?"
Hồ tiên sinh ha ha cười hai tiếng: "Dịch tiểu thư thứ lỗi, tôi đây cũng là phòng ngừa vạn nhất. Để chuộc lỗi với Dịch tiểu thư tôi tự phạt một ly!"
Hồ tiên sinh sảng khoái tự phạt một ly rượu.
Dịch Giảo Giảo cũng không tiện truy cứu: "Hồ tiên sinh mời tôi đến có chuyện gì?"
Hồ tiên sinh: "Sự việc lần trước Dịch tiểu thư nói là như thế nào?"
Dịch Giảo Giảo nói: "Tôi đã tiếp cận cục quản lý dị năng, Hồ tiên sinh nếu như không có gì chuyện quan trọng tốt nhất đừng liên hệ với tôi."
Hồ tiên sinh hút một điếu xì gà, sắc mặt hắn chậm rãi trầm xuống: "Gần
đây Sơn Hải Hội đã bị người của cục quản lý dị năng nhổ tận gốc, cô cũng biết tổ chức giống như chúng ta nhất định là cái gai trong mắt những người đó, ai biết tiếp theo có phải là đến phiên chúng ta hay không."
Nói xong, Hồ tiên sinh dừng một chút, người bên cạnh đưa cho hắn một tờ giấy.
Hồ tiên sinh đem giấy đẩy tới trước mặt Dịch Giảo Giảo.
"Vật này, hi vọng Dịch tiểu thư có thể mau chóng cầm tới."
Dịch Giảo Giảo mặt không đổi sắc mở tờ giấy ra, phía trên vẽ một cái hộp.
"Đây là cái gì?"
"Là cái gì Dịch tiểu thư không nên hỏi, cô chỉ cần mang vật này từ cục quản lý dị năng ra." Hồ tiên sinh trên mặt có chút ý cười: "Đồ của Dịch tiểu thư tôi tự nhiên cũng sẽ trả lại cho cô."
Dịch Giảo Giảo rời khỏi KTV, cô xiết chặt tờ giấy trên tay.
Nếu như không phải bị lấy mất thứ quang trọng nhất, cô làm sao lại rơi vào trong tay đám người này.
Nếu như không phải như vậy, mình sẽ không bị khống chế.
Nghĩ đến tình hình lúc đó, lửa giận trong lòng Dịch Giảo Giảo từ từ bốc lên, cô lúc đầu có thể chạy thoát, đều là Tang Âm!!
-
Thời điểm muốn dẫn hắn ra cùng lúc Minh Thù thi giữa kì, chỉ có thể chờ sau khi thi xong, vừa vặn sau kì thi sẽ là kỳ nghỉ quốc khánh dài hạn.
Nhưng sau khi thi xong Minh Thù còn chưa kịp mang Dư Thâm ra ngoài, liền bị cục quản lý dị năng mời tới.
Minh Thù cũng không biết vì cái gì cục quản lý dị năng sẽ mời một người bình thường như cô tới.
【 Ký chủ xin có chút tự giác. 】
Minh Thù: "???" Ta còn chưa đủ tự giác? Ta không phải một người bình thường sao??"
【... 】 Ký chủ lại bắt đầu diễn!!
Giấy mời này không chỉ Minh Thù nhận được, Dư Thâm cũng nhận được.
Dư Thâm nói: "Cục quản lý cách một đoạn thời gian sẽ tổ chức dạng hoạt động này, đầu tiên là vì nắm giữ động thái của dị năng giả, thứ hai là để cho dị năng giả đời sau nhận biết. Thứ ba là để dị năng giả đời sau có thể luận bàn một chút, cho nên người tham gia tương đối đều là dị năng giả trẻ tuổi."
"Vậy họ mời em làm gì? Em lại không có dị năng."
Dư Thâm nghĩ nghĩ: "Vậy chúng ta không đi?"
Không đi thì có thể dẫn hắn ra ngoài...
Minh Thù cảm thấy có thể, dù sao cô đi cũng không có gì hữu dụng, đi tiêu diệt cục quản lý dị năng sao?"
Đây chính là chính phủ!
Trẫm còn không phải bị cả nước truy sát sao?
Ngay tại thời điểm Minh Thù dự định từ chối, đầu bếp nhỏ nhắn tin tới hỏi cô có muốn đi không.
Đầu bếp nhỏ...
Đầu bếp nhỏ còn gửi tới một phần danh sách, đây cũng là danh sách nội bộ, cô ấy chỉ cắt một phần nhỏ, vòng tên của cô lại.
Nhưng ánh mắt Minh Thù trượt đến phía dưới cùng. chỉ thấy có một nửa, nhưng vẫn còn thấy được tên.
Dịch Giảo Giảo.
Cô ta cũng đi?
Minh Thù vừa mới suy nghĩ xong, hình ảnh liền bị rút lui trở về.
Trang Mông Mông gửi tới một icon khóc lớn, cũng tỏ vẻ mình sẽ bị mắng.
Danh sách này không thể tiết lộ, Trang Mông Mông hơn phân nửa là nhìn thấy ở chỗ Phó Vân Bách.
Dịch Giảo Giảo muốn đi...
Giá trị hận thù ở đâu trẫm liền ở đó, không đi có phải không quá tôn trọng giá trị hận thù sao?
Minh Thù chờ mong nhìn về phía Dư Thâm.
"Vậy chúng ta... Đi chứ sao."
Đáy mắt Dư Thâm hiện lên một tia thất vọng.
"Không phải nói đi đảo nhỏ sao?" Minh Thù nói: "Coi như đi nghỉ phép đi."
#Hôm nay liền tới đây thôi, hẹn mọi người mai tớ lại edit tiếp!!!