Về sau Minh Thù liên tiếp gọi nhiều lần đều là nhắc nhở máy đã tắt.
Lúc trở về đã hơi trễ, đường đi một mảnh đen kịt, trống vắng không người.
Minh Thù có chút không yên lòng lái xe.
"Darling?" Diệp Tịch dựa vào bả vai Minh Thù: "Trước đó tôi có phải đã chọc em tức giận?"
"Không có."
"Thật xin lỗi." Diệp Tịch vô cùng sảng khoái xin lỗi.
Kỳ thật hắn cũng không biết mình sai ở đâu.
Nhưng nếu darling tức giận thì đó chính là hắn sai.
Trước nói xin lỗi khẳng định không sai.
Minh Thù liếc hắn một cái, thu lại suy nghĩ: "Đang lái xe, cách xa tôi một chút."
"Vậy em còn tức giận phải không?"
"Tôi tức cái gì?"
"..." Không biết a.
Ầm!
Xe đụng vào đồ vật gì đó, Minh Thù cùng Diệp Tịch đồng thời bị chấn động đến có một giây trống rỗng.
Minh Thù nhìn phía trước, là một cái thùng sắt rất lớn, đột nhiên từ bên cạnh lăn ra đây, lúc này trong thùng sắt chính là chất lỏng đang chảy ra ngoài.
Minh Thù cấp tốc nổ máy xe lui về sau.
Đằng sau cũng là một cái thùng sắt có chất lỏng tương tự lăn ra đây.
Răng rắc ——
Cái bật lửa từ không trung ném qua rơi vào trong chất lỏng, ngọn lửa bá một cái vọt cao, nối thành một biển lửa.
Xe bị chặn ở giữa.
"Đợi ở đây đừng nhúc nhích." Minh Thù nói với Diệp Tịch một tiếng, trước tiên mở cửa xe đi xuống.
Vèo ——
Minh Thù vừa đi ra, một viên đạn liền từ chỗ cao bắn tới, cửa xe bị Minh Thù đẩy ra làm đạn bắn vào trên cửa xe.
Vèo ——
Không có tiếng súng, hẳn là dùng ống giảm thanh, đạn từ mấy cái phương hướng bắn tới làm cô không tìm thấy chỗ nấp.
Minh Thù trở lại xe, kính chắn gió phía trước đã bị viên đạn bắn nát.
Minh Thù ấn Diệp Tịch xuống thuận tay đem thú nhỏ nhét vào.
Diệp Tịch cùng thú nhỏ mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Hừ!
Thú nhỏ quay cặp mông vào mặt hắn.
Diệp Tịch: "..."
Đây là... Thứ đồ chơi gì? Bánh trôi bảy màu?
Đạn không ngừng bắn tới, Minh Thù nhanh chóng chạy qua biển lửa, lốp xe có chút trượt không khống chế được, đụng vào kiến trúc bên cạnh.
Đối phương dường như phát hiện Minh Thù muốn chạy, bắt đầu tập trung hỏa lực bắn vào ghế lái.
Kính chắn gió đã hoàn toàn vỡ vụn, gió lạnh thổi vào đánh trên mặt từng trận đau.
Xe chuyển biến, xạ kích liền ngừng.
"Darling, có người muốn mạng của em?"
"Không ai muốn mạng của tôi mới kỳ quái." Minh Thù dừng xe, lôi Diệp Tịch ra ngoài trốn vào trong kiến trúc bên cạnh.
"Đợi ở chỗ này, đừng đi ra."
"Tôi có thể giúp..."
"Đợi ở chỗ này."
"... Tuân lệnh darling."
Diệp Tịch nhìn Minh Thù rời đi, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, hắn nhéo nhéo thủ nhỏ trong tay.
Thú nhỏ xù lông, cắn một cái trong lòng bàn tay Diệp Tịch.
"Thật là dữ a."
Thú nhỏ nguýt hắn một cái, hồng nhan họa thủy!
Diệp Tịch không nghe được âm thanh bên kia, hắn trực tiếp ngồi trên bậc thang.
-
"Vừa nãy mới thấy cô ta chạy qua bên này, làm sao lại không thấy được người?"
"Cẩn thận một chút."
"Qua bên kia nhìn xem."
Mấy nam nhân cầm súng cẩn thận tới gần một dãy nhà.
Minh Thù đứng sau bức tường, chờ lúc nam nhân đầu tiên tiến vào liền cướp lấy súng, thay đổi phương hướng, đem họng súng nhắm vào mi tâm của hắn.
Ầm!
Nam nhân trừng lớn mắt, trong con mắt phản chiếu hình ảnh nét mặt thiếu nữ tươi cười như hoa.
"Ai nha, chính cậu nổ súng, không liên qua gì tới tôi."
Nam nhân đổ xuống, mấy người khác nghe thấy động tĩnh liền chạy về hướng bên này.
Minh Thù dùng nam nhân kia làm bia đỡ đạn, nhanh chóng quật ngược mấy nam nhân ngã trên mặt đất.
Ngoại trừ nam nhân đầu tiên mình nổ súng bắn chết, mấy người khác đều vô sự.
Minh Thù đem người trói lại, lấy đồ ăn vặt ngồi bên cạnh: "Ai đến nói một chút, là ai muốn đồ ăn vặt của tôi... Không phải, muốn mạng của tôi?"
Cả ngày đều có kẻ thiểu năng muốn hại trẫm, kế thừa đồ ăn vặt của trẫm!
Không có cửa đâu!
Trẫm nào có dễ dàng treo như vậy!
Tay súng: "..."
Vừa mới xảy ra chuyện gì?
Bọn hắn vì cái gì lại nằm ở đây.
"Hỏi các người đó, các người đều bị câm sao?" Minh Thù đạp người gần nhất một cước: "Cậu nói!"
Tay súng bị gọi tên: "..."
Một tay súng có cốt khí trong đó cướp lời: "Rơi vào trong tay cô là tài nghệ của chúng tôi không bằng người, cô muốn chém muốn giết tùy ý."
"Tôi cho cậu nói chuyện rồi?" Minh Thù nhìn về phía tay súng kia.
"Cô..."
Minh Thù tùy tiện xé áo của một người bịt miệng của tay súng kia lại, thuận tiện bịt luôn những người khác, chỉ để lại tay súng bị điểm danh trước đó.
"Ưm
ưm ưm..."
"Không có việc gì, tôi đều bịt miệng bọn lại, sẽ không uy hiếp cậu, cậu nói đi."
Tay súng: "..."
Nơi này một chút ánh sáng cũng không có, nữ tử ngồi trong bóng đêm, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một hình dáng.
Không biết cô đang ăn cái gì, lạch cạch lạch cạch giòn tan.
Thanh âm kia nghe như tiếng súng tê cả da đầu...
"Tôi... Tôi không biết, cô đừng hỏi tôi."
Minh Thù cờ rốp hai tiếng: "Xem xét cậu nhát gan nhất, không hỏi cậu thì hỏi ai."
Tay súng: "??"
Tối như vậy, cô thấy thế nào được?
Nơi nào của hắn hiểu hiện sự nhát gan!!
Tay súng cảm giác người kia di chuyển, trán đụng vào một vật lạnh buốt.
Hắn rất quen thuộc đó là vật gì.
Cả người tay súng cũng bắt đầu phát run.
Âm thanh nạp đạn lên nòng giống như cây búa đập vào thần kinh của hắn.
Gió đêm phất qua sóng lưng, toàn thân tay súng rét lạnh.
"Tôi... Tôi tôi... Là... Là Khôn ca... Là Khôn ca."
"Ưm ưm ưm —— "
Âm thanh ưm ưm của đồng bọn giống như đang cảnh cáo hắn không nên nói lung tung.
Minh Thù tiếp tục hỏi: "Khôn ca là ai?"
Chưa từng nghe qua người này nha!
Cô đắc tội hắn lúc nào?
"Khôn ca... Khôn ca là... đường chủ Xuân Thu đường."
"Xuân Thu đường? Làm cái gì?"
"... Bí mật... Buôn bán tuổi thọ."
Minh Thù sáng tỏ, hiện tại cô đã khống chế khu Đông Thành, bí mật buôn bán tuổi thọ mặc dù còn có thể làm nhưng khốn khó rất nhiều.
Hắn muốn giết mình, cũng hoàn toàn có thể hiểu được.
Diệp Tịch chờ nguyên tại chỗ, hắn nhìn đường phố đen như mực, những kiến trúc kia phảng phất như ác thú nấp trong bóng tối.
Hắn nghe thấy tiếng bước chân liền nhìn về hướng phát ra âm thanh.
"Darling."
Minh Thù đứng bên ngoài, vươn tay về phía hắn: "Đi."
Diệp Tịch đặt tay lên, nhiệt độ trong nháy mắt từ đầu ngón tay truyền đến tứ chi của hắn.
Ấm áp.
Diệp Tịch cong môi cười.
Xe còn có thể đi được, Minh Thù nhét Diệp Tịch vào trong xe trở về chỗ ở.
"Darling, là ai muốn giết em?"
Vào nhà Diệp Tịch liền quấn tới.
"Kêu cái gì Khôn ca gì đó." Minh Thù rót cốc nước đưa cho Diệp Tịch.
Diệp Tịch lúc đầu không khát, nhưng là Minh Thù cho nên hắn vui vẻ nhận lấy, uống một ngụm nhỏ.
"Tại sao muốn giết em?"
Giọng nói của Diệp Tịch có gì chập trùng, tựa hồ vẫn như bình thường.
Thế nhưng Minh Thù quay người liền có thể trông thấy sự lạnh lẽo trên mặt Diệp Tịch cùng ngữ khí của hắn hoàn toàn không thích hợp.
Minh Thù xoay người, Diệp Tịch lập tức nâng nụ cười lên.
"Không phải coi trọng mỹ mạo của tôi chính là coi trọng tài hoa của tôi."
Diệp Tịch: "..."
Cái gì mỹ mạo tài hoa?
Không đúng! Lại có người dám ngấp nghé khuôn mặt xinh đẹp cùng tài hoa của darling!
Hoàn toàn khống chế không nổi xúc động muốn giết người làm sao bây giờ!
Diệp Tịch xiết chặt ngón tay, hắn cố gắng đem lực chú ý tập trung trên người Minh Thù.
Cỗ xúc động kia dường như đã thoáng chuyển biến tốt đẹp.