Một tháng sau.
Minh Thù đột nhiên nhận được điện thoại của Lục Ngưng, nói cô ấy có phát hiện mới, muốn cùng cô gặp mặt.
Nhưng Minh Thù đợi tại nơi gặp mặt hai giờ, Lục Ngưng cũng không có xuất hiện.
Gọi điện thoại đều tắt máy.
Minh Thù gọi điện thoại cho Diệp gia, Diệp gia nói Lục Ngưng đã rời đi từ ba giờ trước.
Ngay tại thời điểm Minh Thù đang nghi ngờ, điện thoại của Lục Ngưng đột nhiên gọi tới.
Minh Thù kết nối.
Đầu bên kia điện thoại rất yên tĩnh, ước chừng ba mươi giây sau mới có một giọng nói truyền tới: "Giáng Tuyết."
Là giọng nói của Y Tích.
Minh Thù bình tĩnh hỏi: "Lục Ngưng ở chỗ của cô?"
"Biết là tốt rồi." Y Tích dừng một chút: "Cô đối với cô ta không phải rất tốt sao? Muốn cô ta sống thì một mình đến gặp tôi."
"Ha, không được, cô chơi đến vui sướng đi." Minh Thù nhanh chóng cúp điện thoại.
Y Tích cũng dám bắt cóc đầu bếp nhỏ, ghê gớm!
Bất quá...
Y Tích có phải là có tật xấu hay không?
Lâu như vậy liền bày ra trò bắt cóc??
Y Tích kiên nhẫn gọi tới, Minh Thù treo cô ta nhiều lần, rốt cục cũng kết nối lần nữa.
"Tiểu khả ái, không phải tôi cho cô chơi đến thoải mái sao?"
"Giáng Tuyết!" Khác với bộ dạng trấn định ban đầu, lúc này giọng nói của Y Tích đùng đùng lửa giận: "Cô đừng giở trò, sống chết của Lục Ngưng đều nằm trong tay cô."
"Được rồi, không thành vấn đề."
Minh Thù lần nữa cúp điện thoại.
"..."
Y Tích không biết có phải là giận đến điên lên rồi không, gửi cho Minh Thù mấy tấm ảnh.
Lục Ngưng bị trói bên trong một bể nước, nước bốn phía đang được rót vào, nước đã chìm qua bắp chân cô ấy.
Minh Thù: "..."
Loại kịch bản quen thuộc này không phải chỉ có nam chính mới xứng sao?
Quả nhiên trẫm mới là nam chính sao?
-
Minh Thù tìm tới địa điểm Y Tích nói, là một tầng hầm tại khu Đông Thành.
Lục Ngưng sống chết không rõ treo bên trong bể nước.
Tia sáng bốn phía ảm đạm, Minh Thù không thấy được thân ảnh của Y Tích.
Minh Thù đi về phía bể nước bên kia.
Đoàng!
Viên đạn vừa vặn bắn tới trước mặt cô, bước chân Minh Thù dừng lại, xoay người nhìn hướng đạn vừa bắn.
Y Tích chậm rãi từ trong bóng tối đi ra: "Giáng Tuyết, cô vẫn tới."
"Tiểu khả ái mời,không dám không đến."
Y Tích cau mày, nữ nhân này luôn ăn nói linh tinh.
Bất quá rất nhanh liền buông ra: "Nếu cô đã tới vậy thì rất xin lỗi, hôm nay cô cùng Lục Ngưng cũng đừng hòng ra khỏi nơi này."
Thời điểm lúc trước cô ta trùng sinh nên ngay lập tức diệt trừ bọn họ.
Minh Thù oa một tiếng: "Cô thật giỏi nha! Cô giỏi như thế tại sao không đi cứu vớt thế giới chứ."
Y Tích: "..." Bệnh tâm thần!
Minh Thù vẩy vẩy cánh tay, ánh mắt đảo qua bốn phía, Y Tích đang muốn nói chuyện liền thấy người vừa rồi còn đứng đó đột nhiên di chuyển.
Đoàng Đoàng!
Y Tích liền nổ hai phát súng nhưng cũng không bắn trúng mục tiêu.
Ngược lại Minh Thù đang cách cô ta càng ngày càng gần.
Ầm!
Minh Thù nhảy qua chướng ngại vật đến trước mặt Y Tích, Y Tích nhắm họng súng vào Minh Thù, bóp cò.
Răng rắc ——
Cổ tay bị người ta kiềm chế, súng trong tay không cầm vững được liền trượt xuống, bị người ta tiếp được, họng súng thúc vào ngực cô ta.
Thân thể Y Tích cứng đờ, cổ tay đau đớn, trên trán cô ta tất cả đều là mồ hôi lạnh.
Đau...
Minh Thù đánh vào bả vai cô ta, chân thúc vào phần bụng, Y Tích thoát khỏi ngã xuống mặt đất.
"Tiểu khả ái, cô muốn động thủ với tôi thì nên nổ súng ngay lập tức chứ không phải nói nhảm."
Y Tích co quắp trên mặt đất, quá nhanh...
Cô ta không kịp phản ứng.
"Giáng Tuyết..." Y Tích đột nhiên cười lên, trong con ngươi tràn đầy vẻ điên cuồng: "Cô cho rằng tôi chỉ chuẩn bị chiêu này sao?"
Minh Thù liếc nhìn cô ta.
Ngón tay Y Tích nắm chặt mặt đất,trong tro bụi lưu lại dấu bàn tay, cô ta ngửa đầu nhìn về phía Minh Thù, đáy mắt lấp lóe tia đắc ý sung sướng.
"Thật đáng tiếc, lúc cô trở về cũng không gặp được hắn lần cuối."
Giết chết người cô ta quan tâm nhất cũng là một lựa chọn tốt.
Tầm mắt Y Tích rơi vào nơi nào đó phía sau Minh Thù, chậm rãi nắm chặt tay.
"Vậy thật đúng là đáng tiếc, chỉ sợ làm cô phải thất vọng." Minh Thù nâng súng nhắm vào Y Tích.
Thần kinh Y Tích căng cứng, cao giọng quát lớn: "Cô dám động vào tôi, hắn lập tức ngay cả hài cốt cũng không còn."
Đoàng!
Tiếng súng từ bên cạnh vang
lên, Minh Thù bắn viên đạn kia lệch ra, bắn trúng bả vai Y Tích.
Cục diện bỗng nhiên hỗn loạn, Y Tích được người ta đỡ đi, những người này hiển nhiên là do Y Tích sắp xếp vào thời khắc mấu chốt bảo vệ cô ta.
Có thể là sợ Minh Thù phát hiện nên lúc Minh Thù tiến vào những người này đều trốn ở chỗ xa hơn.
Giọng nói của Y Tích xuyên thấu trong tiếng súng, lộ ra sự ác độc lại dữ tợn: "Nổ nơi này!"
Tích ——
-
Ầm ầm!
Cả tòa nhà bị nổ tung, phía dưới bắt đầu sụp đổ, quần chúng bốn phía không rõ ràng, sửng sốt một giây sau mới bắt đầu chạy trốn.
Y Tích chạy hỗn hợp bên trong những người này, được người ta đưa chạy đi thật xa, cô ta mới quay đầu nhìn.
Tòa nhà đã sụp đổ hoàn toàn.
Cô ta không tin bọn họ còn có thể sống sót!
"Tiểu thư, cô không sao chứ?"
Bả vai Y Tích đau nhức một tràng, cô ta tái nhợt nghiêm mặt phân phó: "Nổ bên kia luôn cho tôi!"
"Dạ."
Nơi nào đó của khu Đông Thành không có dấu hiệu nào bạo nổ.
Diệp Tịch đứng tại một con phố khác nhìn về nơi vừa nổ tung, trong con ngươi một mảng âm trầm rét lạnh.
Hắn ôm thú nhỏ bắt chiếc xe tiếp theo xe đi về phía khu Tây Thành.
-
Minh Thù ngồi trên đống phế tích gặm trái cây, trên người cô có không ít tro bụi nhưng cũng không có tổn thương gì.
Lục Ngưng nằm bên cạnh, một lúc sau mới yếu ớt tỉnh lại.
"Giáng Tuyết tiểu thư..." Lục Ngưng nhìn về phía cô: "Tôi... Cô đã cứu tôi?"
Minh Thù ném hột đi: "Đúng vậy a."
Lục Ngưng chống đỡ người ngồi dậy, lọt vào trong tầm mắt cô tất cả đều là phế tích, cái này...
Bọn họ đang ở đâu?
Minh Thù từ bên cạnh mò một quả tiếp tục gặm: "Tại sao cô lại bị Y Tích bắt cóc?"
Lục Ngưng ôm đầu: "Diệp Đồng... Là Diệp Đồng. Lúc tôi đi ra gặp phải cô ta, cô ta cố ý đụng vào người tôi rồi gắn thiết bị theo dõi lên người tôi."
Thời điểm cô mới bị bắt vẫn còn ý thức, đều là Y Tích nói cho cô biết.
Lục Ngưng thở một hơi: "Y Tích đã lấy tấm thẻ tuổi thọ của tôi."
Động tác gặp trái cây của Minh Thù dừng lại: "Tấm thẻ tuổi thọ chỉ có bản thân mới có thể sử dụng, cô ta lấy đi làm gì?"
"Không..." Lục Ngưng nói: "Tôi phát hiện tấm thẻ tuổi thọ có thể đổi tên, Diệp gia có người đang làm cái này, thời điểm Y Tích thiết lập lại giống như xảy ra vấn đề gì đó, tuổi thọ của cô ta còn không nhiều lắm."
Minh Thù hạ mắt: "Diệp Văn ký?"
Lục Ngưng phủ nhận: "Không phải, Diệp tiên sinh không biết, là tôi trong lúc vô tình phát hiện được."
Minh Thù như có điều suy nghĩ gật đầu: "Cô muốn nói với tôi chuyện này?"
"Không phải, chuyện tôi muốn nói với cô là tôi đã tìm được một quy luật."
"Quy luật gì?"
Lục Ngưng có chút kích động: "Mỗi lần thế giới thiết lập lại đều là sau khi hai khu giao chiến, mặc kệ là khu nào thắng cuối cùng đều sẽ bị thiết lập lại, nếu như... hai khu chung sống hoà bình thì sao?"
Minh Thù nhìn cô cười một cái: "Hiện tại quan trọng nhất chính là lấy lại tấm thẻ của cô."
Lục Ngưng biểu tình thảm thiết, đúng vậy a, hiện tại sinh mệnh của cô đã nằm trong tay người khác lại còn tâm tình cân nhắc những thứ này.