Phòng họp lần nữa lâm vào tĩnh mịch.
Một hệ thống có được tư duy của chính mình, ai biết nó nghĩ như thế nào?
Nó là muốn báo thù, báo thù bọn họ tiêu hủy nó, hay là còn có mục đích khác?
Trải qua mấy phen thảo luận, ngoại trừ bộ trưởng bộ phận kỹ thuật xác định lúc này thượng cổ đang xâm lấn bên ngoài, cũng không có manh mối nào khác.
"Cục trưởng, chúng ta bây giờ có phải là đang trong sự giám thị của thượng cổ?"
Có người đột nhiên lên tiếng.
Lời này vừa nói ra gây nên một trận bạo động nhỏ.
Cục trưởng tóc vàng trầm mặc gật đầu, xem như ngầm thừa nhận.
Toàn bộ quyền hạn của cục quản lý thời không đều trong trạng thái không cách nào sử dụng, ngay cả đường truyền tin của bọn họ cũng như thế.
"Cái kia..." Người kia chần chờ: "Chúng ta bây giờ coi như thảo luận ra cái gì không phải nó đều biết chứ?"
Đám người có chút căng cứng thần kinh dò xét bốn phía.
Loại cảm giác bị giám thị này thật không tốt.
Người xung quanh cũng không có chút phản ứng gì.
Lạc Yến ngồi nghiêng ngã, trên mặt mang biểu tình vui buồn thất thường cổ quái, bị người ta gọi là biến thái quả không sai.
Một tay Kỳ Ngự đặt trên ghế Minh Thù, tư thế ngồi vô cùng phóng đãng cùng Lạc Yến ngang tài ngang sức.
Minh Thù chống cằm, ánh mắt dừng lại trên từng người, vài giây sau lại dịch chuyển khỏi.
Cục trưởng tóc vàng cau mày, gõ gõ mặt bàn, phòng họp an tĩnh lại: "Theo ý của cậu là không thảo luận nữa?"
"Cục trưởng ý của tôi không phải như vậy, chúng ta hiện tại nói cái gì nó đều biết... Hơn nữa toàn bộ cục quản lý thời không hiện tại đều bị đối phương khống chế, bộ phận kỹ thuật cũng không lấy được quyền hạn trở về, chúng ta..."
Ai cũng nghe ra được ý này là có chút oán trách bộ phận kỹ thuật, những người còn lại hoặc nhiều hoặc ít đáy lòng cũng có chút oán niệm.
Bộ trưởng bộ phận kỹ thuật bị điểm tên vô cùng phẫn uất, nguyên nhân thượng cổ bị tiêu hủy vừa rồi đã nói qua.
Ai biết nhiều năm như vậy cái trí năng kia đã trưởng thành đến mức nào.
Coi như lúc ấy hắn không bởi vì phát hiện thượng cổ mà từ bỏ chống cự cùng thượng cổ, tình huống lúc đó bọn họ thất bại cũng là chuyện sớm hay muộn.
Mắt thấy bộ trưởng bộ phận kỹ thuật muốn làm ầm ĩ lên, cục trưởng tóc vàng phất tay, phân phó mấy tình huống hiện tại cần thiết phải chú ý, sau đó để bọn họ về trước.
Các bộ môn hiện tại cũng cần bọn họ chủ trì, hao tổn ở đây không phải biện pháp giải quyết.
Bộ phận kỹ thuật thì cần phải không ngừng thử nghiệm, đem quyền hạn lấy về.
Từng người lục đục ra khỏi phòng họp, cuối cùng cũng chỉ còn lại mấy người.
Tinh Hồn nhìn về phía Minh Thù một chút: "Cục trưởng, vị cô nương này là?"
Tầm mắt Bạch Thuật hơi lạnh, hắn cũng muốn biết, thế nhưng hắn không dám hỏi.
"Liên quan gì đến cậu!" Cục trưởng tóc vàng vẫn chưa trả lời, Kỳ Ngự đã cướp lời trước.
Tinh Hồn chậm rãi nói tiếp: "Cửu Thiếu, gần đây tôi không có đắc tội cậu."
Kỳ Ngự mới vừa rồi cùng Lạc Yến đánh một trận, nộ khí trong lòng chưa tan: "Trước kia đắc tội không tính?"
Lão tử mang thù không được sao!
Tinh Hồn: "..."
Cục trưởng tóc vàng nói: "Vị này chính là Minh Thù."
Cũng không giới thiệu dư thừa, hiển nhiên là không có ý định nói tỉ mỉ.
Minh Thù...
Tinh Hồn dưới đáy lòng mặc niệm hai lần cái tên này cũng chưa quen thuộc.
"Cô không phải rất lợi hại sao, làm sao không phát biểu một chút?" Lạc Yến âm dương quái khí lên tiếng.
Lời này là nói với Minh Thù.
Minh Thù đối đầu với ánh mắt của hắn: "Tôi lợi hại là chuyện của tôi, tại sao tôi phải giúp các người giải quyết phiền phức?"
Lạc Yến ai oán quét về phía Kỳ Ngự: "Cửu Thiếu, cậu không khuyên một chút sao?"
Kỳ Ngự nguýt hắn một cái.
Khuyên đại gia ngươi!
Tiểu tổ tông này là người có thể khuyên sao?
Lão tử lại không ngốc!
"Tiểu Cửu." Cục trưởng tóc vàng cũng lên tiếng: "Cậu thử xem một chút, có thể lấy quyền hạn trở về hay không?"
Vẻ mặt Kỳ Ngự duy trì biểu hiện trống rỗng vài giây, sau đó ác liệt cười: "Anh xem như đang cầu xin tôi?"
Ánh mắt Lạc Yến đảo qua Kỳ Ngự cùng cục trưởng tóc vàng, tựa hồ muốn nhìn một chút hôm nay hai người này ai sẽ trở thành người thắng cuối cùng.
Phòng họp yên lặng đến cây kim rơi cũng nghe tiếng.
Tất cả mọi người đều nín thở đợi.
Minh Thù không biết giữa bọn họ có ân oán gì cũng không có ý định nói nhiều, chỉ là chống cằm, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn thiếu niên bên cạnh.
Thiếu niên dù tản ra khí tức tùy ý nhưng lại không thể che hết một cỗ khí ngông nghênh kiêu ngạo của hắn.
"Tôi cầu xin cậu."
Thiếu niên ngũ quan xinh xắn, biến
hóa vi diệu, tổ hợp thành biểu lộ hơi có vẻ châm chọc lại ẩn hàm tức giận: "Thật là làm cho tôi nghĩ không ra, có một ngày tôi có thể nghe từ miệng anh mấy chữ này.:
Minh Thù đưa tay ôm lấy ngón tay hắn.
Khóe miệng thiếu niên hạ xuống, đem lửa giận đè xuống nắm chặt tay Minh Thù: "Tôi suy nghĩ một chút."
Hắn kéo Minh Thù đứng dậy: "Đừng tùy tiện vào phòng tôi!"
Cục trưởng tóc vàng nhìn Kỳ Ngự cùng Minh Thù rời đi, Tinh Hồn cũng đứng dậy dắt Bạch Thuật vẻ mặt vẫn còn nghi hoặc đi theo.
Lạc Yến vỗ vỗ vạt áo có chút nếp nhăn, thản nhiên đứng dậy: "A..., ngày hôm nay thật là khiến người ta ngoài ý muốn."
Cục trưởng tóc vàng nhìn về phía hắn: "Lạc Yến."
Ngữ khí của hắn vẫn xem trọng giống như bình thường gọi hắn một tiếng, ánh mắt bình tĩnh dị thường.
Lạc Yến cau mày, chờ câu tiếp theo của cục trưởng tóc vàng.
"Tình huống hiện tại rất không lạc quan, tôi hi vọng cậu đừng quấy rối." Thượng cổ, Thiên Khải, Minh Thù... Đủ loại vấn đề đột nhiên đồng loạt xuất hiện.
"Tôi quấy rối?" Lạc Yến cười nhẹ hai tiếng, hắn chậm rãi nói: "Thượng cổ vì sao lại xuất hiện, không bằng anh đi hỏi Minh Thù một chút, có lẽ cô ấy biết, còn Thiên Khải... Cửu Thiếu đã đem một nửa trong đó giao cho cô ấy."
"Những việc này không có quan hệ với tôi, không biết tôi quấy rối ở đâu?" Lạc Yến rời khỏi phòng họp, thời điểm đi đến cửa phòng họp, hắn quay đầu: "So với Cửu Thiếu đến, tôi đã rất nghe lời, đúng không, Kỳ Hạc."
Cửa kim loại của phòng họp chậm chạp khép lại.
-
Lạc Yến ra khỏi phòng họp, phía trước là một con đường, lúc này trên lối đi đã không có ai.
Hắn cúi thấp đầu đi qua con đường, rũ mắt, ngăn trở con ngươi tối tăm của hắn.
Ai cũng không biết giờ này khắc này, hắn đang suy nghĩ gì.
Con đường đột nhiên tối một chút, bước chân Lạc Yến dừng lại giữa không trung.
Đằng sau có tiếng gió bén nhọn vang lên.
Chân Lạc Yến di chuyển xuất hiện ở một bên, dán vào con đường lạnh giá.
"Đánh lén người khác từ phía sau, đây cũng không phải là việc của một nữ nhi nên có, rất không đáng yêu nha."
Minh Thù tan vào hư không, lúc này thay đổi phương hướng đánh về phía Lạc Yến: "Bây giờ không phải là đánh lén."
Lạc Yến không thể không né tránh.
Minh Thù không có thực thể, Lạc Yến căn bản bắt không được cô nhưng cô lại có thể công kích hắn.
"Cái này không công bằng!"
Minh Thù nắm cổ áo Lạc Yến, bóp chặt cổ tay hắn quật hắn ngã xuống đất: "Tôi chỉ là muốn đánh cậu, công bằng cái gì."
Lạc Yến: "..."
"Lúc ấy tôi cũng không có cách, nếu không phải tôi, hắn có thể khôi phục ký ức sao!"
Minh Thù giẫm lên hắn: "Há, vậy thì có liên quan gì tới việc tôi đánh cậu?"
Lạc Yến hận đến nghiến răng: Tôi cũng là vì hắn, cô còn đánh tôi?"
Hắn là vì ai!
Vì ai!
"Cậu vì hắn, thế nhưng lại bắn tôi chết." Minh Thù để tay trên đầu gối, hơi cúi người nhìn hắn: "Chẳng lẽ tôi phải nên chắp tay dâng tặng hắn cho cậu, báo đáp ân tình của cậu?"
Hắn vì Kỳ Ngự, chẳng lẽ liền có thể nhắm mắt cho hắn động thủ thật sự?
Không thể nào!
Cô cũng không có tốt như vậy.
Lạc Yến: "..."
Ai mà thèm cái tên chuunibyou cuồng tự luyến đó?