Tiếng rồng ngâm từ không trung truyền đến, người phía dưới dồn dập ngẩng đầu nhìn lên.
Màu mực trường long như ẩn như hiện trong các tầng mây.
Rồng tại Vạn Kính Giới cũng không hiếm, thực lực không mạnh, hoàn toàn có thể bắt một con làm thú cưỡi cho mình.
Nhưng là rồng màu mực...
Có người hô lên: "Là người Long gia của đại lục Đông Nguyên."
Rồng màu mực, chỉ có Long gia của đại lục Đông Nguyên mới có thể điều khiển.
Thân phận của người trên không là gì không cần nói cũng biết.
Mặc Long đi sau theo mấy con rồng, bọn họ rơi từ trên không xuống đến phe của đại lục Đông Nguyên bên kia.
Sau Mặc Long là Hỏa Phượng.
"Hoàng thất Liệt Dương Quốc của Sùng Thiên cũng tới."
Các nhân vật có cấp bậc quan trọng của đại lục Sùng Thiên cùng đại lục Đông Nguyên cũng lần lượt đến.
Những đại lão này hẳn là cùng hẹn một ngày đến.
"Kỳ quái... đại lục Huyền Tử làm sao chỉ có vài người không quan trọng đến? Người của Vinh gia cùng Cao gia cũng không có xuất hiện."
"Ta nghe nói phát hiện dị thường đầu tiên chính là người của đại lục Huyền Tử? Làm sao người của bọn họ lại đến ít như vậy?"
"Đại lục Huyền Tử gần trăm năm nay vẫn luôn uất ức, ta nhìn bọn họ chỉ sợ là không dám tới."
"Không đến mức đó chứ, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo."
Mọi người nghị luận từng trận, ngay cả những đại lão kia cũng có chút kỳ quái.
Chuyện Tháp Thiên Khải mở ra như vậy, đại lục Huyền Tử bên kia làm sao vẫn giữ bình tĩnh như thế.
Thời điểm mọi người ở đây đang hiếu kì, người của Vinh gia cùng Cao gia chậm rãi tới.
Sau đó là người trong hoàng thất của Ly Dương Quốc đến.
Bất quá...
Người đến lại là quốc chủ của Ly Dương Quốc?
Liệt Dương Quốc lúc này ra mặt bất quá cũng là một hoàng tử, quốc chủ coi như tới thì giờ phút này cũng sẽ không lộ diện.
Còn lại các gia tộc tông môn khác ra mặt cũng không phải vị lớn nhất kia, lúc này những người kia hơn phân nửa đều ở một nơi bí mật nào đó gần đây để theo dõi...
Nhưng quốc chủ của Ly Dương Quốc cứ như vậy xuất hiện.
"Xin chào Đan Tinh quốc chủ." Long Chính Hải tiến lên chào hỏi.
Đại lục Huyền Tử chỉ có một quốc gia, không giống với Sùng Thiên có tới mấy quốc gia, Đông Nguyên dù không có quốc gia nhưng có các tông môn cùng thế gia thế chân vạc đều khắc chế lẫn nhau.
"Long trưởng lão." Đan Tinh nhàn nhạt đáp ứng một tiếng.
Long Chính Hải cùng Đan Tinh hàn huyên vài câu, còn lại các đại lão có uy lực tương đối lớn cũng dần dần xúm lại.
Các phe chào hỏi nhau một trận rồi mới vào vấn đề chính: "Nếu mọi người đều đến đông đủ, vậy không bằng chúng ta nói chuyện của Tháp Thiên Khải."
"Không vội." Đan Tinh lại cự tuyệt: "Quốc sư Nguyệt Qua còn chưa tới."
Long Chính Hải ngoài cười nhưng trong không cười: "Đã sớm nghe qua Nguyệt Qua quốc sư tuổi trẻ tài cao, chính là thiên chi kiêu tử tân nhiệm của Ly Dương Quốc. Bất quá... Đan Tinh quốc chủ đã ở đây, cũng không cần phải chờ quốc sư Nguyệt Qua chứ?"
Đan Tinh nhìn Long Chính Hải một chút: "Mọi người không muốn chờ ta cũng không miễn cưỡng, các ngươi thảo luận ta sẽ không tham dự."
Long Chính Hải giật mình trong lòng.
Nguyệt Qua không tới, Đan Tinh cũng không tham gia thảo luận?
Đan Tinh không phải nói chơi, hắn nói xong cũng rời khỏi vòng thảo luận.
Đan Tinh rời khỏi một khoảng cách, thấp giọng hỏi người bên cạnh: "Nguyệt Qua đến đâu rồi?"
"Bẩm quốc chủ, trước đó quốc sư có truyền tin đến nói khoảng cách của bọn họ cách nơi đây còn một đoạn, sớm nhất giữa trưa ngày mai có thể đuổi tới."
Đan Tinh ngược lại không lo lắng, nhẹ gật đầu: "Nói Nguyệt Qua nhất định phải hầu hạ tốt tôn chủ, không cần gấp."
"Dạ."
-
Vào đêm, toàn bộ Tháp Thiên Khải đều được một vật chiếu sáng, trên quảng trường hết thảy đều nhìn thấy rõ ràng.
Đan Tinh ngồi trên ghế, như có điều suy nghĩ nhìn tháp trên trời.
Người của đại lục Sùng Thiên đi vào lâu như vậy đều chưa ra, bọn họ thương lượng một chút quyết định lần nữa phái người đi vào, bất quá lần này là một đại lục cử hai người.
Về phần đại lục Huyền Tử bên này ngược lại cũng có người kích động, nhưng Đan Tinh đối với chuyện này trực tiếp cự tuyệt.
Có người muốn tham gia, hắn cũng không ngăn.
Đan Tinh nhìn những người bên kia chuẩn bị tiến vào Tháp Thiên Khải, lộ ra một tia giễu cợt.
Không biết sống chết.
Ngay tại thời điểm bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng, Tháp Thiên Khải bên trên đột nhiên lóe lên một cái.
Mọi người đều giật mình.
Có người đã đến nơi đây lâu, mỗi đêm đều thấy Tháp Thiên Khải phát ra ánh sáng, nhưng chưa bao giờ thấy qua tình huống như vậy của Tháp Thiên Khải.
"Chuyện gì xảy ra?"
"Không biết, làm sao đột nhiên lại lóe lên?"
"Có phải
người của Sùng Thiên ở bên trong làm cái gì?"
Ánh sáng của Tháp Thiên Khải lóe lên có quy luật, thời gian kéo dài cũng chỉ có mấy cái.
Sau lần lóe lên cuối cùng, kim quang giống như bị Tháp Thiên Khải thu liễm trở về, bốn phía lâm vào một vùng tối tăm.
Đám người còn không biết có chuyện gì xảy ra, kim quang của Tháp Thiên Khải lần nữa phát ra, chiếu sáng quảng trường.
"Mau nhìn!"
Có người hét lên.
Đám người thuận theo nhìn sang, chỉ thấy bên dưới Tháp Thiên Khải có một đoàn bóng đen nằm trên mặt đất.
Từ hình dạng bên trên là người.
Bởi vì phía dưới Thiên Khải Tháp tia sáng sẽ không quét đến nên mọi người trong lúc nhất thời cũng không xác định có nguy hiểm không.
Trong lòng mọi người âm thầm đề phòng, nhiều ngày như vậy, Tháp Thiên Khải thế nhưng là một chút phản ứng cũng đều không có.
Mọi người chần chờ quan sát bóng đen bên kia, phát hiện bọn họ cũng không có động tĩnh.
Bọn hắn cẩn thận tới gần, thấy rõ mấy người, rõ ràng đã là thi thể không có hơi thở.
Những người này chính là nhóm người của đại lục Sùng Thiên trước kia tiến vào Tháp Thiên Khải.
Hết thảy tám người tử trạng đều khác biệt, nhưng đều vô cùng thảm, không biết ở bên trong đã trải qua cái gì.
"Chết tám người... Vừa rồi Tháp Thiên Khải có phải là lóe tám lần?"
"Ta không có đếm..."
"Hình như chính là tám lần... Bọn họ tiến vào bao nhiêu người? Khẳng định không chỉ tám người, những người còn lại còn sống không?"
Đại lục Sùng Thiên bên kia cho ra nhân số chính xác.
—— mười bốn người.
Chết tám người.
Còn lại sáu người.
Bởi vì biến cố này nên đội ngũ vừa rồi chuẩn bị đi vào tạm thời cũng không dám động.
-
Khoảng cách Tháp Thiên Khải cực xa, trên đường nhỏ xe ngựa chậm rãi đi tới.
Nguyệt Qua cưỡi một con sư tử trắng như tuyết đi ở phía trước, đám người còn lại trực tiếp bay, không gần không xa đi theo xe ngựa.
Phía trước có linh hạc bay tới, Nguyệt Qua đưa tay đón lấy.
Một lát sau đem linh hạc thả ra.
Nguyệt Qua quay đầu nhìn xe ngựa một chút, ngân đồng bình tĩnh, như ánh trăng chiếu rọi một ao nước đọng.
Nhìn một lúc hắn thu tầm mắt lại, tiếp tục đi lên phía trước.
Trong xe ngựa, Kỳ Ngự gối lên chân Minh Thù, vuốt vuốt tóc xanh của cô rũ xuống người.
Hắn vuốt một đoạn tóc xanh, lướt qua mu bàn tay Minh Thù: "Rõ ràng có thể bay, tại sao muốn dùng biện pháp chậm như vậy?"
"Đi nhanh như vậy làm gì." Minh Thù kéo tóc trở lại: "Đi sớm để ngăn cản bọn họ muốn chết? Tôi rảnh rỗi như vậy sao?"
Kỳ Ngự suy nghĩ một chút, đây đúng là chuyện cô nên làm.
Minh Thù lấy trái cây bên cạnh cắn hai cái lại đưa tới miệng Kỳ Ngự.
Kỳ Ngự há miệng cắn một chút.
"Tê..."
Cả khuôn mặt hắn đều nhíu lại.
Chua quá!!
Minh Thù cười tủm tỉm nhét vào tay hắn: "Mời anh ăn."
Kỳ Ngự: "..."
Ăn cái rắm a!
Cái này cmn là để cho người ăn sao!?
Ông đây mặc kệ!
Để lão tử trở về!!
Kỳ Ngự ủy khuất ôm ba quả gặm, nước mắt đều tuôn ra.
Đầu ngón tay Minh Thù lướt qua khóe mắt hắn "Làm sao lại khóc rồi?"
"Ai khóc!" Kỳ Ngự xù lông: "Lão tử là bị chua!"
Hắn ôm cổ Minh Thù, thẳng nửa người trên hôn về phía Minh Thù.
Chính ngươi thử một chút!
Chính ngươi thử một chút!
Đây là cho người ăn sao?
Hôn hôn cũng đều không có cách nào ngọt!
Tức chết lão tử!