Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Phản quang mà đi (20)


trước sau

"Đi thay quần áo trước."

Nhân viên công tác bên người Minh Thù bị gạt ra, cô bị kéo vào trong lồng ngực ấm áp.

Khuôn mặt Minh Thù bị cóng đến có chút đỏ, nhưng nhìn trạng thái tinh thần của cô vô cùng tỉnh táo.

Quần áo ướt mặc cũng không chịu nổi, Minh Thù rất nghe lời trở về thay quần áo.

Minh Thù thay xong quần áo, đem quần áo ướt ném sang một bên, hỏi nam nhân đứng đối diện: "Sao anh lại tới đây?"

"Đi theo Thôi Cảnh Dương đến." Lương Triệt trước đưa cho cô một ly nước nóng, sau đó tìm máy sấy kéo cô đến ngồi xuống sấy tóc: "Trước đó tôi đã nói với cô tìm trợ lý, sao cô lại không nghe?"

"Ừ.... Nuôi anh liền nghèo rồi."

Lương Triệt: "..."

Cat- sê của cô không biết có thể nuôi được bao nhiêu mình chứ!

Phi!

Nuôi một mình hắn là đủ rồi.

Thanh âm Lương Triệt vẫn lãnh đạm: "Trời lạnh như vậy, còn xuống nước..."

"Anh là phóng viên có giấy chứng nhận giả sao?"

Minh Thù đột nhiên toát ra một câu.

Lương Triệt: "???"

"Diễn viên tự mình diễn dưới nước cũng quá bình thường." Minh Thù kéo qua một bao đồ ăn vặt bắt đầu ăn: "Trong giới này còn có nhiều người như vậy đi."

"Bọn họ cũng không phải cô."

Máy sấy ong ong, Minh Thù lại ăn đồ ăn vặt nên không quá nghe rõ.

"Cái gì?"

"Không có gì."

Lương Triệt sấy khô tóc, ngồi xổm người xuống đặt tay tại lên bụng cô: "Cô gần nhất có phải là... Đến tháng?"

"Làm sao anh biết?"

Lương Triệt không có trả lời: "Tôi tìm cho cô một túi ấm trước, không thì sau này sẽ lưu lại căn bệnh khó chịu."

Thẳng nam Thù sách một tiếng: "Nào có yếu ớt như vậy, tôi vẫn còn tốt, anh đừng không có việc gì liền rủa tôi."

Thấy Lương Triệt đen mặt xuống, Minh Thù liền xốc áo lên đưa tay hắn đặt vào: "Tay anh rất ấm áp, cứ sưởi ấm như vậy đi."

Tiểu yêu tinh thật phiền phức.

Lương Triệt: "..."

Cách áo khoác cơ hồ không có cảm giác gì.

Nhưng bên trong cô cũng không có mặc nhiều ít, chỉ cách một lớp áo len mỏng.

Vành tai Lương Triệt hơi có nóng lên? hắn quay đầu ra ngoài.

Minh Thù lại nói: "Anh theo dõi Thôi Cảnh Dương làm gì?"

"Trước đó chuyện của cô, là hắn làm..."

"Tôi biết a."

Lương Triệt ngược lại không ngoài ý muốn, trước đó cô tới biệt thự bên kia của Thôi Cảnh Dương, còn nói muốn giết hắn.

Hắn lấy điện thoại từ trong áo ra, mở album ảnh đưa tới trước mặt Minh Thù.

Có một album ảnh riêng, đều là Thôi Cảnh Dương... Cùng một cô gái khác?

"Hửm?"

Minh Thù lướt trong chốc lát liền ngẩng đầu nhìn Lương Triệt: "Thôi Cảnh Dương đào hoa như thế?"

"Thận hắn còn tốt chứ?"

Lương Triệt: "..."

Cô chú ý trọng chính là cái này sao?

Nam nhân khác thận có được hay không, mắc mớ gì tới cô!!

"Nữ nhân bên cạnh Thôi Cảnh Dương rất nhiều, nhưng hắn mỗi lần đều rất cẩn thận, tôi theo hắn một tháng mới phát hiện được một chút."

Minh Thù tắc lưỡi: "Đoạn thời gian kia anh đi sớm về trễ chính là vì theo dõi một nam nhân?!"

"..."

Mặc dù là sự thật, nhưng Lương Triệt luôn cảm thấy lời này không thích hợp.

Cái gì gọi là vì theo dõi một nam nhân?

Nói thật giống như hắn lừa dối cô, ở bên ngoài làm chuyện gì có lỗi cô vậy.

"Khá hơn chút nào chưa?"

Ngón tay Lương Triệt nhẹ nhàng xoa xoa bụng dưới của cô.

"Ừ." Trẫm không lạnh chút nào.

Lương Triệt lại xoa trong chốc lát.

Tay Minh Thù khoác lên đầu vai hắn, Lương Triệt ghé mắt nhìn cô thì mặt Minh Thù đã đè xuống.

Mặc dù cùng ở chung một mái nhà nhưng kỳ thật cô nhiều khi, đều rất... Khó mà nắm lấy.

Dù sao trong căn hộ cô cơ hồ đều không có hôn mình, thân thể đều tiếp xúc đều rất ít.

Nụ hôn này trọn vẹn gần năm phút, Lương Triệt hít sâu một hơi, hắn nhìn Minh Thù.

Người phía sau duỗi đầu lưỡi xuống khóe miệng, cánh môi đỏ mọng như đào làm hắn có chút mê muội.

Ánh mắt Lương Triệt tối sầm nhích lại gần cô, một cái tay khác ôm chầm eo cô.

"Văn Địch..."

Hắn trầm thấp kêu một tiếng.

"Không hôn."

Minh Thù quả quyết cự tuyệt, thân thể cô hơi ngửa ra sau: "Thiếu dinh dưỡng."

Lương Triệt: "..."

Minh Thù nói không hôn, Lương Triệt cũng không cưỡng cầu, hắn buông cô ra đứng dậy: "Phân cảnh này vẫn còn muốn quay sao?"

"Tiểu khả ái Cố Tích kia diễn hỏng rồi, đương nhiên còn phải quay tiếp."

"Không thể tìm thế thân?"

"Tiểu ca ca a, anh không quản lý việc nhà không biết dầu
muối quý!"

"..."

-

Minh Thù đưa Lương Triệt ra ngoài, đạo diễn thấy bọn họ ra liền sải bước đi tới, ánh mắt đảo qua trên người Lương Triệt, khẽ chau mày, sau đó gọi Minh Thù đến bên cạnh nói chuyện.

Đạo diễn nghe nói Lương Triệt là phóng viên, hỏi rõ Minh Thù hắn có chụp cái gì không nên chụp không.

Dù sao hiện tại đoàn làm phim hết thảy đều vẫn còn trạng thái giữ bí mật.

"Đi thôi." Minh Thù nắm tay Lương Triệt rời đi.

"Hắn mới vừa rồi cùng cô nói cái gì?"

"Nói nhảm một chút."

"Có phải hắn sợ tôi chụp gì không?" Lương Triệt nói.

"..." Tiểu yêu tinh thông minh không tốt lắm.

"Tôi là phóng viên, hắn nghĩ như vậy cũng không có gì không đúng." Thanh âm Lương Triệt nhàn nhạt, không nghe ra cảm xúc: "Nếu ngày nào cô chán ghét tôi thì cứ nói sớm với tôi."

Bọn họ về mặt thân phận, ngay từ mới bắt đầu đã không đúng.

"Nói bậy cái gì, tôi làm gì có thời gian đi tìm một tiểu ca ca khác."

Lương Triệt nghe được câu này, tâm tình bỗng nhiên vui sướng.

Mặc kệ câu nói kia của cô có mấy phần thật, hắn đều nguyện ý tin tưởng cô.

"Văn Địch, cô đứng lại!"

Thôi Cảnh Dương mang theo hai vệ sĩ bước nhanh ngăn cô lại.

"X tổng, có việc gì?"

X...

X đại gia ngươi a!

Thanh âm của Thôi Cảnh Dương nén giận: "Vừa rồi trong nước vì sao cô không cứu Cố Tích?"

Minh Thù chớp mắt: "Anh nói cái gì?"

"Tôi nói, vừa rồi trong nước, vì sao cô không cứu Cố Tích?"

"Tại sao tôi phải cứu cô ta?"

"Vừa rồi cô ấy bị chuột rút, xém chút chết!!" Thôi Cảnh Dương nâng cao âm lượng: "Cô ấy là em gái của cô."

"Em gái như vậy tôi cũng không có thừa nhận qua." Minh Thù vô tội: "Tôi cũng sắp chết, tại sao không ai cứu tôi?"

Bàn tay Lương Triệt hơi xiết chặt, hắn kéo Minh Thù ra phía sau: "Thôi tiên sinh, Cố Tích tiểu thư bị chuột rút cũng không có quan hệ gì với Văn Địch, anh cố ý tìm phiền toái?"

"Tại sao không có quan hệ? Vừa rồi nếu cô ta kéo Cố Tích lại thì hiện tại Cố Tích cũng không có nghiêm trọng như vậy."

Minh Thù nhô cái đầu ra từ sau lưng Lương Triệt: "Đầu của anh có phải là bị lừa đá rồi?"

Đột nhiên trở nên nhược trí như vật.

Không nói tình huống lúc đó, Cố Tích kéo tay cô, xém chút đem cô nhấn vào trong nước.

Liền nói quan hệ của cô cùng Cố Tích, tại sao cô phải cứu cô ta?

Thôi Cảnh Dương hôm nay bị quỷ nhập vào người rồi?

Đây là muốn hù chết trẫm, kế thừa đồ ăn vặt của trẫm a!!

Thật ác độc!

Bị Minh Thù nói kiểu này, Thôi Cảnh Dương đột nhiên kịp phản ứng.

Thôi Cảnh Dương cũng cảm thấy hôm nay mình có chút khác thường, giống như dễ tức giận hơn so với bình thường.

Hắn hôm nay đến cùng là đang làm gì!!

Từ lần nữ nhân này rời khỏi biệt thự của hắn, hắn làm việc gì cũng đều không thuận lợi!

Nhất định phải chơi chết cô ta!!

Trong đầu Thôi Cảnh Dương vừa bốc lên một cái ý niệm như vậy, cũng cấp tốc mọc rễ nảy mầm.

Chơi chết cô ta!

"Chớ cùng đồ đần nói chuyện, sẽ truyền nhiễm, đi mau." Minh Thù đẩy Lương Triệt rời đi.

"Văn Địch! Cô mắng ai!"

"Mắng anh nha!"

Minh Thù kéo tay Lương Triệt chạy: "Đồ đại ngốc!"

Lương Triệt: "..."

Đằng sau là Thôi Cảnh Dương tức giận đến giơ chân.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện