Ngày thứ hai Minh Thù tan học trở về, Tuyên Ca tính lấy thời gian cô trở về liền cầm đồ vật tiến vào học thêm.
Tầm mắt Minh Thù rơi vào bên hông hắn.
Tiểu yêu tinh không đau sao?
Nhìn qua cũng giống một người không có chuyện gì...
Trong phòng đã có nhiều hơn một cái ghế, Tuyên Ca liền ngồi vào cái ghế kia.
"Hôm nay sẽ học môn vật lý." Tuyên Ca để sách xuống.
"Ồ."
Minh Thù một bên nghe hắn giảng, một bên ngắm hắn.
Thời gian bổ túc mỗi ngày là hai giờ, Minh Thù thần du một hồi, lại nhìn dung nhan của tiểu yêu tinh một chút, thời gian liền vù vù trôi qua.
Tuyên Ca dạy xong, thu dọn đồ đạc rời đi.
"Anh muốn đổi thuốc chưa?"
Tuyên Ca liếc nhìn cô một cái, không biết đang suy nghĩ cái gì: "Vậy làm phiền Thư Nhiên tiểu thư."
Minh Thù: "..."
Giọng điệu này của ngươi cũng không có một chút ý tứ làm phiền.
Thuốc ở phòng của Tuyên Ca, Minh Thù đi theo hắn về phòng.
Thuỷ tinh hôm qua bị bắn nát đã được đổi mới.
Tuyên Ca ngồi trên giường, tay chống đỡ đằng sau, một tay khác vén vạt áo lên lộ ra vòng eo đang quấn băng vải.
Minh Thù tháo băng vải ra, một lần nữa bôi thuốc.
Cô đột nhiên đưa tay chọc chọc đến vết thương của hắn.
Ngón tay bị người ta tóm lấy, vạt áo trượt xuống, khoác lên tay hai người đang giao nhau.
Minh Thù ngẩng đầu nhìn hắn: "Tôi còn tưởng rằng anh không biết đau chứ."
Tuyên Ca khẽ buông lỏng ngón tay: "Là một người bình thường sao có thể không đau."
"Tôi không nhìn ra."
Tuyên Ca kéo vạt áo lên, ngữ khí thản nhiên: "Quen rồi."
Minh Thù hạ mắt: "Anh thường xuyên bị thương?"
"Rất ít."
Minh Thù ngửa đầu nhìn hắn.
Ánh mắt Tuyên Ca cùng cô đối đầu, hắn hé mở môi mỏng: "Tôi rất lợi hại."
Minh Thù sách một tiếng: "Thật đúng là không nhìn ra."
Tuyên Ca: "..."
Lần bị thương này là ngoài ý muốn!
Đương nhiên hắn không nói, chỉ là trầm mặc một chút.
Minh Thù thay thuốc cho hắn xong rồi quấn băng vải lại.
Cánh tay cô vòng qua hông hắn, giống như là muốn ôm lấy hắn.
Tuyên Ca không quá thích ứng lui về sau một chút.
"Đừng nhúc nhích, anh có phiền hay không!"
Tuyên Ca: "..."
Cột chắc băng vải, Minh Thù ném đồ vật sang một bên: "Tự anh thu dọn đi."
Tuyên Ca nhìn Minh Thù rời đi, suy nghĩ có chút bay xa.
Có đôi khi cô đối với mình rất nhiệt tình, có đôi khi lại rất lãnh đạm, giống như bây giờ...
Cô có thể không lưu luyến chút nào rời đi.
Tuyên Ca xoá tan suy nghĩ không hiểu được trong đầu đi.
Cô lưu luyến hay không lưu luyến có quan hệ gì với mình.
Hắn chỉ là đáp ứng chú Dịch bảo vệ cô mà thôi.
Tuyên Ca dọn dẹp sạch sẽ căn phòng, lại đem súng kiểm tra một lần, xác định không có vấn đề gì.
Hắn nghĩ nghĩ một chút, gọi cho Vệ Nhất.
Tuyên Ca dựa vào giường: "Tô Khấp sao rồi?"
"Khôi phục tốt hơn hẳn, lão Đại, anh đang ở đâu?"
"Làm nhiệm vụ."
"Gặp nguy hiểm không?" Vệ Nhất nói: "Cần chúng tôi hỗ trợ không?
"Không cần." Tuyên Ca cự tuyệt rất kiên quyết, hắn dừng một chút, nói: "Hôm qua Bạch Hạo tới tìm tôi, các người chú ý động tĩnh gần đây của hắn một chút, có tin tức gì thì nói cho tôi."
"Móa!"
Vệ Nhất bên kia mắng một tiếng.
Thanh âm tiếp theo liền biến thành Tô Khấp: "Lão Đại, Bạch Hạo tên hỗn đản kia, phản đồ! Tôi muốn đi giết hắn!"
"Cậu nằm xuống cho tôi!" Vệ Nhất cướp điện thoại về: "Lão Đại, tổ chức bên kia khẳng định sẽ không bỏ qua cho chúng ta, không bằng chúng ta tiên hạ thủ vi cường."
"Sẽ không, các người chỉ cần chú ý Bạch Hạo là đủ rồi."
Tuyên Ca nói rất chắc chắn.
Hắn bàn giao hai câu liền cúp điện thoại.
Ngay lúc hắn chuẩn bị đi ngủ, người hầu gõ cửa tiến vao
"Tuyên tiên sinh, vừa rồi tiểu thư để chúng tôi làm bữa ăn khuya, tiểu thư nói ăn không hết lãng phí, nói tôi mang lên cho cậu."
Tuyên Ca sững sờ.
Một lát sau gật đầu: "Để xuống đi."
Người hầu đem đồ ăn để lên bàn, Tuyên Ca chờ người hầu rời khỏi mới đứng dậy đi qua.
Hắn nhìn đồ ăn trong chén một chút, là canh gà hầm, có thể hầm đến mức độ này... Chí ít cũng mấy giờ.
Không thể nào là mới làm ra.
Đương nhiên cũng có thể là là cô đã sớm phân phó người hầu làm bữa ăn khuya trước.
Bất quá đêm hôm khuya khoắt uống canh gà... Sở thích của cô có chút đặc biệt.
Tuyên Ca vốn không muốn ăn, hắn không có thói quen ăn bữa khuya.
Nhưng cuối cùng vẫn là đem canh uống hết.
Mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày Minh Thù đều sẽ
thay thuốc cho hắn.
Người hầu cũng đều dùng cớ khác nhau để đưa đồ ăn lên cho hắn.
Một lần có khả năng thật là cô ăn không hết, hai lần cũng có thể là là cô ăn không hết, nhưng ba lần bốn lần...
-
Sáng nay đi học Minh Thù gặp Thư Tuyết ở cổng trường.
Thư Tuyết hừ lạnh một tiếng, giẫm lên giày da như Tiểu Khổng Tước kiêu ngạo tiến vào trường học.
Minh Thù trấn định cắn một miếng bánh, đi theo vào trường học.
Đến phòng học, Minh Thù lại không thấy được Thư Tuyết.
Cô đến chỗ ngồi ngồi xuống, có người tới thu bài tập, thanh âm yếu ớt, giống như sợ Minh Thù đánh cô ấy vậy: "Cái kia... Giao... Giao bài tập."
"Có bài tập?" Minh Thù mờ mịt hỏi vị bạn học này.
Trong cặp của cô đều là đồ ăn, nào có cái bài tập nào.
Bạn học: "..."
"Cho tôi mượn chép."
Nụ cười của Minh Thù xán lạn, ánh mắt tinh khiết, nhìn thoáng qua giống như đặt mình vào ánh nắng ấm áp bên trong gió xuân vậy.
Bạn học kia tim đập hơi nhanh, cô cười lên làm sao lại đẹp mắt như vậy...
Cô ấy rút ra một cuốn bài tập thả xuống: "Cậu nhanh lên... Sắp tới giờ lên lớp."
Nói xong lập tức quay người đi thu những bạn học khác.
Minh Thù chép xong bài tập vừa vặn đến thời gian lên lớp, Thư Tuyết theo tiếng chuông vào học tiến vào.
Cô ta quét mắt một vòng lên người Minh Thù, lạnh mặt ngồi vào vị trí của mình.
Thời điểm tan học Minh Thù nhận được một lá thư.
Là bạn học mang vào từ bên ngoài.
Phía trên viết tên của cô.
Nhìn vẻ ngoài này, có chút giống thư tình.
Minh Thù: "??"
Trẫm còn có thể nhận được thư tình?
Nằm mơ sao?
Nói thật, người bị gắn mác bệnh tâm thần như cô sẽ bị bạn học bên ngoài xa lánh.
Liền ngay cả lớp học có hoạt động gì cũng sẽ không để cô làm, chớ nói chi là những tin đồn kia cứ bị thay đổi đến vượt xa mấy nghìn km.
Đoán chừng trong mắt các lớp khác cô chính là một người sẽ tuỳ thời tuỳ chỗ mà phát bệnh.
Nhận được thư tình quả thực là mặt trời mọc lên từ phía tây sao.
Minh Thù mở thư ra.
Đúng là một bức thư tình, lời lẽ còn vô cùng có tâm ý.
Cuối cùng là hẹn gặp cô vào thứ sáu ở ngọn núi sau trường.
Phía sau là chữ ký của một nam sinh.
Minh Thù có chút giương khoé miệng lên.
Có ý tứ.
Vẫn còn có người dám viết thư tình cho trẫm.
-
Buổi chiều tan học, Minh Thù chậm rãi lắc lư ra khỏi trường.
Thư Tuyết cùng mấy nữ sinh đi phía trước cô.
Tiếng thảo luận của các nữ sinh bay vào trong tai Minh Thù.
"Tuyết nhi, cậu mới đổi xe sao? Chiếc xe kia của cậu đâu?"
"Ách... Có chút vấn đề, đưa đi sửa lại."
Các nữ sinh cũng chỉ là thuận miệng hỏi hỏi, không có đi sâu vào vấn đề này.
Từ phòng học đến cổng trường, chủ đề không biết đã đổi bao nhiêu cái.
Thời điểm tới cổng trường, Thư Tuyết làm bộ nghe điện thoại: "Tối nay? Được rồi, không có việc gì, tôi tự mình bắt xe về là được rồi."
"Sao vậy Tuyết nhi?"
"Lái xe bên kia bị kẹt xe." Thư Tuyết cười cười.
"Nếu không thì ngồi xe của tôi?" Một nữ sinh nào đó đề nghị.
"Không cần." Thư Tuyết vội vàng cự tuyệt, chỗ ở hiện tại của cô ta nào dám để bọn họ đưa về.
"Không có việc gì, trước kia tôi cũng đi nhờ xe của cậu." Nữ sinh kia kéo tay Thư Tuyết: "Tuyết nhi có phải cậu ghét bỏ xe nhà tôi không tốt bằng xe nhà cậu chứ?"
"Không... Không phải."
Ngay tại thời điểm Thư Tuyết kiếm cớ, một cỗ xe màu đen chậm rãi lái tới, dừng trước mặt Thư Tuyết.