Ầm ầm ——
Trong sơn cốc truyền ra thanh âm kịch liệt, vô số bầy chim kinh sợ bay ra ngoài.
Chờ tất cả kết thúc, sơn cốc khôi phục lại sự yên tĩnh, phảng phất chưa từng xảy ra chuyện gì.
Sạt sạt sạt ——
Dây leo rủ xuống bị người ta đẩy ra, Minh Thù từ bên trong ra ngoài.
Nơi vừa rồi đúng thật là địa cung.
Ngay tại dưới mặt đất của sơn cốc này.
Bọn họ tiến vào địa cung hẳn là tác dụng mê hoặc của những sương mù kia, truyền tống bọn họ xuống ma pháp trận.
Về phần những xương cốt này, hẳn là loại ma pháp nào đó.
"Ngươi thật xấu xa!" Âm thanh yếu ớt của thiếu niên vang lên.
Minh Thù mới nhớ trong tay mình còn nắm một cái trái cây tinh.
Cô cúi đầu xem xét, trên thân trái cây tinh lại dính máu.
Tay cô không biết lúc nào bị thương, chảy không ít máu.
"Ta xấu chỗ nào?" Minh Thù tìm một chỗ ngồi xuống, đem trái cây tinh phóng tới bên cạnh, tự mình xử lý vết thương trên tay.
"Ngươi... Ngươi chính là xấu." Thanh âm thiếu niên thở phì phò.
Trái cây xanh biếc bởi vì dính máu nên nhìn qua giống như là đỏ lên vì tức giận.
Quân trưởng lão cùng Chung trưởng lão hợp lực mở ra ma pháp trận, để bọn tiểu bối ra ngoài trước.
Quân Nhân Nhân trước đó muốn giết chết cô, cô bất quá là đáp lễ đánh cô ta một trận.
Sau đó là Cửu U đột nhiên phát động công kích, bọn người Quân trưởng lão muốn dùng cô chặn đường Cửu U để đào tẩu nên hợp lực động thủ với cô.
Cô là bị ép đánh lại, làm cho ma pháp trận sụp đổ, toàn bộ địa cung cũng sập theo.
Cô là phòng vệ chính đáng!
Sao cô lại xấu xa rồi?
Minh Thù cũng lười phản bác.
Xấu thì xấu vậy.
Một hồi đem nó cho thú nhỏ ăn hết.
Minh Thù lau sạch sẽ vết máu, đột nhiên cảm thấy không thích hợp, quay đầu hỏi trái cây kia: "Vừa rồi ngươi làm sao nói chuyện với ta?"
Thiếu niên nói: "Liền như vậy nói."
Thanh âm kia là từ trong đầu vang lên...
Minh Thù có cảm giác tất chó thao đản.
Cô nhìn vết máu trên thân trái cây, trầm mặc thật lâu.
Khế ước tinh linh cũng không phiền phức, chỉ cần đối phương chủ động tiếp nhận máu là được rồi.
Máu của cô dính trên thân trái cây, cũng không biết linh là ngu ngốc hay vẫn chưa biết rõ, trực tiếp nhận rồi.
Cho nên...
Ma pháp sư nếu như có thể cùng tinh linh khế ước, đây tuyệt đối là một chuyện vui.
Thế nhưng đối với Minh Thù mà nói, đây chính là một phiền toái.
Lại không thể ăn...
Đáng sợ nhất là nhân loại cùng tinh linh một khi đạt thành khế ước liền không thể giải trừ, không thì tinh linh sẽ chết.
Thiếu niên tựa hồ còn chưa có phát giác mình đã bị khế ước.
"Sao ngươi không nói gì?"
Minh Thù nhặt trái cây lên: "Ngươi nói ngươi là tinh linh?"
"Hừ, đương nhiên."
"Vậy ngươi ở trong này làm gì? Làm bộ mình là một trái cây?"
Thiếu niên ấp úng một tiếng: "Cũng không phải ta muốn."
"Có người ép buộc ngươi?"
Thiếu niên trầm mặc, sau đó trái cây lại không một chút phản ứng nào.
"Này."
Minh Thù đâm nó.
Không có phản ứng.
Minh Thù đưa tay ném nó ra ngoài, trái cây bị rơi trong bụi cỏ, Minh Thù liền đứng dậy bỏ chạy.
Cái đồ chơi này vẫn là nên bỏ đi.
Khẩu phần lương thực của thú nhỏ không có rồi.
-
Minh Thù chạy được một khoảng cách, vừa quay đầu liền phát hiện trái cây kia lẳng lặng bay trong không khí, cách xa cô một mét.
Minh Thù: "???"
Thanh âm tức hổn hển của thiếu niên vang lên: "Ngươi chạy cái gì!?"
Minh Thù im lặng: "Ngươi đi theo ta làm gì?"
"Ta không biết..." Thiếu niên ủy khuất: "Ngươi vừa chạy, ta liền theo ngươi."
Tinh linh là một giống loài rất yếu ớt.
Cần chủ nhân nuôi nấng từng ngày.
Trong đầu Minh Thù tự động hiện ra một đoạn lời nói như vậy.
Nuôi nấng đại gia ngươi a!
Một trái cây có cái gì tốt để nuôi nấng!
Thiếu niên lại hỏi: "Vừa rồi tại sao ngươi lại ném ta đi?"
Minh Thù không cao hứng: "Không phải ngươi nói ta xấu sao? Ta ném ngươi cần gì lý do."
Thiếu niên: "..."
Minh Thù đi về phía trước, trái cây quả nhiên tự động đuổi theo.
Muốn chửi má nó!
"Ngươi tên gì?"
Thiếu niên ê a một tiếng.
Minh Thù không nghe rõ: "Lớn tiếng chút."
Trái cây run lên một chút, sau đó bộc phát: "Liên Tuế. Ta tên Liên Tuế, ngươi hung dữ cái gì!"
Minh Thù: "..."
Cô hung dữ chỗ nào?
Minh Thù tức giận đến đau dạ dày, sờ đồ ăn vặt ăn một chút an ủi.
Cô đi qua một rừng cây, phía trên có vô số dây leo quấn
quanh, cơ hồ không nhìn được bầu trời.
Sạt sạt sạt ——
Đỉnh đầu vang lên một tiếng.
Bánh trôi bảy màu từ trên trời rơi xuống.
Minh Thù đưa tay, bánh trôi bảy màu vừa vặn rơi vào trong tay cô.
Thú nhỏ ôm lấy ngón tay Minh Thù, con ngươi đen nhánh lưu chuyển hai vòng.
Ánh mắt nó xoát một chút rơi vào trên thân trái cây xanh biếc kia.
"Con sen, đây là cái gì? Ngươi lại ở sau lưng ta tìm cái gì?"
Đã từ bỏ người thú hai chân quỷ dị sao?
"Tinh linh, nghe nói ăn rất ngon."
Thú nhỏ buông ngón tay Minh Thù ra, thân thể nhảy lên bổ nhào về phía trái cây bên cạnh.
Thú nhỏ bổ nhào trên thân trái cây, trái cây ba một cái rớt xuống đất.
Thiếu niên kinh hoảng kêu to: "Thả ta ra, không được đụng vào ta!"
Minh Thù phảng phất có thể cảm giác được sự chán ghét cùng hoảng sợ của tinh linh.
Cô trơ mắt nhìn trong chốc lát, đột nhiên xoay người xách thú nhỏ ra, trái cây kia bá một cái bay vào trong ngực Minh Thù, toàn bộ trái cây đều đang run rẩy.
Cũng không biết là tức giận hay là sợ hãi.
Tinh linh đối với chủ nhân sẽ có tính ỷ lại.
Minh Thù nhíu mày, muốn ném trái cây ra.
"Đau."
Thanh âm thở phì phò của thiếu niên từ trong đầu vang lên.
Minh Thù cúi đầu nhìn trái cây, trái cây bị móng vuốt của thú nhỏ cào, giống như một vết thương nho nhỏ.
Minh Thù biểu lộ có chút cổ quái.
Cái này...
Không thể nào?
Thú nhỏ nhảy nhót trên mặt đất: "Con sen ngươi cũng dám giúp nó, ngươi giúp con người quái dị kia coi như xong, ngươi còn giúp nó, ta muốn cùng ngươi đoạn tuyệt."
"Đoạn tuyệt năm phút." Minh Thù đáp ứngi nó.
Thú nhỏ trừng cô.
Minh Thù: "Mười phút, không thể nhiều hơn."
Thú nhỏ: "..."
A a a a!
Con sen!
Ngươi là tên hỗn đản!
Ta muốn bỏ nhà ra đi!
Thú nhỏ quay người nhảy vào bụi cỏ.
Nói bỏ nhà đi liền bỏ nhà đi!
Tuyệt đối không sợ!
Nó là một con thú coi trọng chữ tín, không giống con sen! Hừ!
Minh Thù cũng mặc kệ nó.
Nó đi ăn một mình còn dám đổ vỏ cho cô, ai muốn đi dỗ nó.
Minh Thù vuốt vuốt trái cây, tâm tình có chút phức tạp.
Cái này thật sự chính là nâng trong lòng bàn tay.
Tiểu yêu tinh a...
"Kia là ngươi nuôi sao? Tại sao lại muốn công kích ta? Nó làm ta bị thương!" Thiếu niên còn đang cáo trạng.
"Vậy ta thổi cho ngươi một chút?" Minh Thù nói.
"Ai... Ai muốn ngươi thổi!" Thiếu niên tức hổn hển: "Ngươi không biết xấu hổ!"
Minh Thù: "???"
Thổi cho ngươi một chút, làm sao lại không biết xấu hổ?
Thiếu niên lăn trong tay Minh Thù một vòng, che khuất đầu vết thương kia, hắn nói: "Ngươi dùng ma pháp trị liệu cho ta."
"Ta không biết."
"Ngươi không phải là ma pháp sư sao?" Thiếu niên hừ một tiếng: "Có phải ngươi không muốn trị liệu cho ta? Ngươi làm sao lại xấu như vậy..."
Minh Thù giật giật khóe miệng một cái: "Ta là ma pháp sư hắc ám, không có loại ma pháp trị liệu."
"... Là... Là như vậy phải không? Ta... Kia..." Thiếu niên làm khó, hắn nhẫn nhịn nửa ngày: "... Vậy... Vậy ta dạy cho ngươi! Ngươi cẩn thận học!"
Minh Thù: "..."
Cô là một ma pháp sư hắc ám, chính là dùng hình thức võ thuật tinh anh, học ma pháp trị liệu làm gì?
Thiếu niên hắng giọng, bắt đầu niệm chú ngữ trị liệu.
Thanh âm của hắn rất êm tai, trong trẻo rõ ràng, cùng thân phận của tinh linh vô cùng phù hợp.
*
Tiểu chó con Cửu Thiếu! Chờ mong Cửu Thiếu phá xác nhật ha ha ha!