Quả cầu ma pháp trải rộng thần điện Hắc Ám sáng sủa hơn so với ngày trước.
Người của thần điện Hắc Ám đều biết, điện chủ mới của bọn hắn làm như vậy đều là vì một con tinh linh.
Nhưng cho đến nay bọn hắn đều chưa từng thấy qua con tinh linh kia đến cùng là bộ dáng gì.
Hoàn cảnh thần điện Hắc Ám chuyển biến, tâm tình Liên Tuế cũng dần dần tốt đẹp, có tinh thần hơn.
Hắn nằm trên giường to lớn nhìn quả cầu ma pháp trôi lơ lửng trên đỉnh đầu, trong con ngươi sáng lấp lánh tràn đầy ý cười.
Một tiếng mở rất nhỏ từ cửa phòng vang lên.
Thiếu niên xoay người, nhảy xuống giường ra ngoài: "Ngươi đã về."
Hắn trực tiếp bổ nhào qua ôm lấy Minh Thù.
"Động tay động chân làm cái gì?"
"Nhớ ngươi." Thiếu niên tinh xảo lộ ra một nụ cười đáng yêu: "Ngươi cũng không mang ta theo."
"Ta làm chính sự, mang ngươi theo làm gì." Minh Thù cúi đầu thấy hắn đi chân đất, trực tiếp ôm hắn đặt trên giường: "Lại nói, ta mới rời khỏi một lúc mà thôi."
"Vậy ta cũng nhớ ngươi."
"..." Minh Thù bất đắc dĩ xoa xoa đầu hắn: "Không phải ngươi nói ta đáng ghét sao? Hiện tại không ghét nữa rồi?"
"Không ghét." Liên Tuế ôm eo cô, cọ cọ hai lần: "Ta rất thích ngươi."
Tinh linh chính là thuần túy như thế, thời điểm chán ghét liền chán ghét, thời điểm thích liền thích.
Hắn chỉ là tuân theo bản năng biểu đạt sự yêu thích với cô.
Bất quá nhìn kỹ một chút, tai của Liên Tuế hơi có chút phiếm hồng.
Minh Thù chỉ vuốt đầu hắn cũng không có đáp lại, Liên Tuế hơi ngửa đầu, trong con ngươi màu vàng óng mang theo một tia thấp thỏm: "Ngươi thích ta chứ?"
Liên Tuế đợi nửa ngày cũng không nhận được câu trả lời, hắn thất vọng rủ mi mắt xuống: "Không vui sao?"
Vài giây sau lại ngẩng đầu lên, thật lòng hỏi: "Vậy ngươi muốn thế nào mới thích ta?"
Đôi mắt kia phản chiếu ánh sáng của quả cầu ma pháp giống như ai gắn một thanh vàng lên đáy mắt hắn, chiếu sáng rạng rỡ, ngây thơ chờ đợi nhìn cô.
Ngón tay Minh Thù đè bả vai hắn, nhẹ nhàng đẩy về phía sau, thiếu niên thuận thế ngã xuống.
Minh Thù cúi người, nhu hòa hôn lên cánh môi hắn.
Răng môi giao nhau, hơi thở thơm ngọt lưu chuyển, thiếu niên mở to mắt, trong con ngươi lộ ra mấy phần mờ mịt, tựa hồ không rõ tại sao mình lại bị hôn.
Nhưng Liên Tuế phát hiện, lần này hình như có chút không đúng...
"Ngươi..." Liên Tuế nắm chặt y phục của mình:"Muốn làm gì?"
"Không phải ngươi hỏi ta có thích ngươi hay không sao?"
"... Đúng vậy a." Cái này cùng với cô thích mình có quan hệ gì?
Minh Thù cắn cánh môi hắn, lấy tay hắn ra, tiếp tục cởi y phục của hắn: "Loại chuyện này chỉ có người thân cận nhất mới có thể làm, hiểu chưa?"
"Thế nhưng..."
Toàn bộ câu sau bị Minh Thù nuốt hết giữa răng môi.
Bàn tay ấm áp của Minh Thù xoa lên thân thể của hắn, trong nháy mắt da thịt tiếp xúc, Liên Tuế khẽ run lên phát ra một tiếng rên nhẹ nhàng, con ngươi màu vàng óng mờ mịt như sương mù.
Quả cầu ma pháp chậm rãi xoay tròn.
Cả căn phòng mập mờ.
-
Liên Tuế ôm lấy chăn, nửa gương mặt chôn trong chăn, lộ ra gò má một mảnh đỏ ửng.
Hắn cắn môi, cơ thể hơi động một chút.
Người phía sau động theo hắn, vòng lấy hắn từ phía sau, nóng bỏng hôn lên cổ hắn.
Thân thể Liên Tuế cứng đờ.
Hắn nhẹ giọng hỏi: "Cho nên ngươi thích ta sao?"
Minh Thù xoay người hắn lại, hốc mắt thiếu niên ửng đỏ, sương mù tràn ngập, cánh môi không biết là bị chính hắn cắn hay là bị hôn, có chút sưng đỏ.
Đối đầu với ánh mắt của Minh Thù, Liên Tuế đã muốn khóc.
Hắn níu lấy chăn, cố gắng đem chính mình che kín.
"Vừa rồi có chỗ nào ta chưa xem?" Minh Thù buồn cười.
"..."
Liên Tuế đột nhiên dữ dằn trừng cô một chút, rồi mới đem chính mình che lại đến lợi hại hơn.
Minh Thù thở dài, ôm chặt hắn, thanh âm thản nhiên: "Không thích ngươi thì ta sẽ không cùng ngươi làm loại chuyện này."
Liên Tuế chui vào trong ngực Minh Thù, hơi chóng mặt suy nghĩ, cô thích mình sao.
"Thích ta, mới cùng ta... Như thế sao?"
Thanh âm của Liên Tuế vừa mềm mại lại ủy khuất.
"Ừm."
Liên Tuế không biết đang suy nghĩ cái gì, không có lên tiếng.
"Đừng buồn bực nữa." Minh Thù nâng đầu hắn lên.
Liên Tuế hít một hơi, hắn dựa vào bả vai Minh Thù, đột nhiên hỏi: "Ngươi sẽ cùng người khác như vậy sao?"
Minh Thù giật giật khóe miệng một cái: "Ngươi muốn ta cùng
người khác như vậy?"
"Không..." Liên Tuế nghĩ đến cảnh kia liền cảm thấy nhẫn nhịn không được: "Ngươi chỉ có thể cùng ta như vậy, không cho phép cùng người khác!"
"Cả ngày đều suy nghĩ bậy bạ." Minh Thù sờ đầu hắn.
"Ta sẽ cố gắng." Trên khuôn mặt đỏ bừng của thiếu niên tràn đầy vẻ nghiêm túc.
"Cố gắng cái gì?" Minh Thù mờ mịt.
"Quen thuộc..." Thiếu niên vùi đầu nói: "Quen thuộc như thế."
Minh Thù: "..."
Minh Thù dỗ xong Liên Tuế liền ôm hắn đi rửa mặt rồi mặc quần áo cho hắn, da thịt trắng nõn của Liên Tuế tràn đầy vết đỏ, nhìn thấy mà giật mình.
Cái này cũng không thể trách cô, là thân thể Liên Tuế cứ như vậy, cô tùy tiện bấm một cái liền sẽ đỏ.
Liên Tuế nhu thuận cài xong quần áo.
Minh Thù dựa vào một bên nhìn hắn.
Bị Minh Thù nhìn, Liên Tuế có chút co lại: "Sao vậy, ta mặc lộn chỗ nào sao?"
Minh Thù vẫy tay, Liên Tuế thuận theo đi qua, con ngươi ướt sũng chăm chú nhìn cô, sự ỷ lại trước kia chẳng biết lúc nào đã biến thành không muốn xa rời.
Minh Thù cẩn thận chỉnh quần áo tốt cho hắn, ngăn trở vết tích trên cổ.
Cuối cùng lại tiến tới hôn lên mặt hắn.
Liên Tuế theo thói quen đỏ hồng mặt, nhếch khóe môi cười: "Sao ngươi lại thích hôn ta như thế."
"Bởi vì ngươi ngọt a."
Liên Tuế không biết mình ngọt chỗ nào.
Bất quá cô nói như vậy, thì chính là như vậy đi...
Hắn đột nhiên hôn một cái như chuồn chuồn lướt qua lên cánh môi Minh Thù, rồi mới lui lại một bước, cúi đầu xuống.
Bàn tay ấm áp rơi vào đỉnh đầu hắn.
Liên Tuế nhỏ giọng thầm thì: "Sờ đầu sẽ không cao."
"Nói thầm cái gì?"
Liên Tuế ngẩng đầu, hàng lông mi dài như cánh bướm run rẩy, dưới mí mắt quét ra một tia ranh ma: "Ta thích ngươi."
"Vừa rồi ngươi nói hình như không phải câu này."
Liên Tuế yên lặng đếm số lượng từ câu nói vừa rồi, từng chữ từng chữ nói ra: "Ta siêu cấp thích ngươi."
Minh Thù khẽ cười một tiếng: "Đi, đưa ngươi đi xem cái này một chút."
Liên Tuế không quá nguyện ý ra ngoài, căn phòng này tươi sáng đẹp đẽ, nhưng bên ngoài...
Hắn không thích.
Âm u, khó chịu.
"Rất đẹp, đi thôi." Minh Thù dỗ hắn: "Sẽ không để ngươi thất vọng."
Liên Tuế không có cách nào chỉ có thể bị mang theo rời khỏi phòng, bên ngoài là một đầu hành lang.
Hắn nhớ kỹ vách tường là màu đen, phía trên còn khảm một thứ như đầu lâu.
Liên Tuế nhắm chặt hai con ngươi, dán chặt vào Minh Thù, Minh Thù dứt khoát ôm eo của hắn.
"Mở mắt ra xem."
"Vậy ta hôn ngươi?"
"Ngươi hôn đi!" Liên Tuế tình nguyện bị hôn cũng không muốn mở mắt ra.
"Nơi này có người, ngươi muốn người khác thấy ta hôn ngươi?"
"..." Liên Tuế đương nhiên không muốn, hắn cẩn thận mở ra một đường nhỏ, liếc nhìn bốn phía, thấy có tia sáng cũng không tối lắm mới mở ra thêm một chút.
Toàn bộ hành lang giống như ban ngày, trên vách tường có dây leo bò đầy, ở giữa dây leo có một đống hoa tươi.