Giấc ngủ này của Liên Tuế chính là vài ngày.
Sau này Minh Thù mới biết được, thời điểm tinh linh sinh ra sẽ là từ trong nước ra, bởi vì sinh mệnh chi thủy có thể để thân thể bọn họ tràn ngập lực lượng.
Liên Tuế rời đi quá sớm nên cần giấc ngủ để bổ sung.
Liên Tuế tỉnh lại vào đêm ngày thứ năm.
Hắn có chút mơ màng đưa thay sờ sờ trán, trong con ngươi một mảnh mờ mịt.
Một hồi lâu mới phát giác được dường như mình bị người ta ôm.
Hắn hơi ghé mắt, trong con ngươi màu vàng phản chiếu ra dung nhan xinh đẹp của nữ tử.
Liên Tuế sững sờ nhìn cô một hồi lâu, ngón tay cẩn thận rơi vào mi tâm, trượt đến chóp mũi cô, cuối cùng rơi trên cánh môi cô.
Hai hàng lông mi thiếu nữ hơi động đậy, Liên Tuế giật mình muốn thu tay lại.
Nhưng đầu ngón tay đột nhiên nóng lên, bị người ta ngậm trong miệng, đầu lưỡi mềm mại đảo qua lòng bàn tay hắn, thân thể Liên Tuế hơi rung động, trên khuôn nặt dần dần ửng đỏ.
Bàn tay bị người ta nắm chặt, nhẹ nhàng kéo xuống vòng qua eo của cô: "Tỉnh?"
"... Ừ." Liên Tuế trầm giọng đáp một tiếng.
Minh Thù ngẩng đầu nhìn bên ngoài một chút: "Trời vẫn tối, ngủ tiếp đi."
Liên Tuế không dám nói gì, ngoan ngoãn ôm cô.
Thế nhưng ngủ vài ngày tinh thần hắn rất đủ, căn bản không ngủ được.
Hắn xoắn xuýt một hồi, nhỏ giọng nói: "Ngươi hôn hôn ta đi."
"Buồn ngủ, không hôn." Minh Thù sờ sờ đầu hắn: ""Sáng mai lại hôn, ngủ đi."
Liên Tuế: "..." Ngủ không được.
Hắn giày vò Minh Thù, sự buồn ngủ của Minh Thù đều sắp bị mài hết.
Liên Tuế tránh khỏi Minh Thù, trực tiếp nằm úp trên người cô, bắt đầu gặm cằm cô, một chút nặng nhẹ cũng không có, trên thân còn không mặc gì.
"Liên Tuế..."
"Ta... Ta hôn một chút liền ngủ." Liên Tuế ủy khuất nói.
"... Ngươi đã hôn đến mấy lần!"
Liên Tuế không lên tiếng, Minh Thù kéo hắn từ trên người xuống, nghiêng người hôn hắn một hồi, Liên Tuế bị hôn đến đỏ bừng cả khuôn mặt, thân thể quấn lấy Minh Thù.
"Đi ngủ, đừng rộn."
Liên Tuế đại khái đã đủ hài lòng nên không có tiếp tục quậy.
-
Minh Thù nuôi Liên Tuế khỏe mạnh gần nửa tháng.
Người của thần điện Hắc Ám phát hiện điện chủ độc lại độc vãng của bọn hắn nay đã có thêm một người bên cạnh.
Mặc dù không thấy như thế nào nhưng theo cái nhìn của thành viên kỳ cựu trong thần điện Hắc Ám, người này lai lịch không nhỏ, chọc không được.
Bất quá điện chủ đưa từ chỗ nào về?
Bọn hắn làm sao cũng không nhìn thấy?
"Quân Thường Quân Thường, ngươi quản Cửu U đi!!"
Minh Thù một bên mang áo bào cho Liên Tuế, một bên hỏi: "Hắn làm gì?"
Cửu U người này mạch não là thật thần kỳ, vẫn luôn đợi bên ngoài thần điện Hắc Ám, nhìn thấy Minh Thù lại chạy như thỏ.
Khúc Thanh Ca tức giận nói: "Hắn quấn lấy Thiên Diệp!"
"Tinh linh của ngươi, ngươi chiếu cố không tốt?" Minh Thù liếc hắn một chút: "Nếu bị người ta cướp cũng là ngươi vô dụng a."
Khúc Thanh Ca nghẹn lại.
Hắn đánh không lại Cửu U a!
"Ta vừa đi ra ngoài, hắn liền ngăn ta lại, Thiên Diệp đều bị hắn dọa đến khóc mấy lần." Khúc Thanh Ca nói.
Minh Thù nắm tay Liên Tuế ra ngoài: "Vậy ngươi liền không ra ngoài chứ sao."
"..."
Khúc Thanh Ca đột nhiên hỏi: "Ngươi muốn ra ngoài?"
"Ừ."
Khúc Thanh Ca tựa hồ nghĩ đến cái gì: "Ngươi đợi một chút, ta đi cùng ngươi."
Hắn nhanh như chớp chạy đi, rất nhanh liền mang theo Thiên Diệp trở về.
Thiên Diệp đang ở dáng vẻ tinh linh ngồi trên đầu vai Khúc Thanh Ca, dùng tóc quấn mình lại trốn đi.
Bên ngoài thần điện Hắc Ám, Cửu U quyết đoán ngồi bên ngoài.
Hắn nhìn thấy Khúc Thanh Ca liền đứng dậy đi qua, ai biết phía sau Minh Thù ra tới, chân Cửu U lảo đảo một chút cấp tốc lui lại chỗ cũ.
Khúc Thanh Ca vỗ ngực một cái.
Ôm chặt tiểu tinh linh của mình vội vàng xông ra ngoài.
Cửu U trừng mắt nhìn bóng lưng Khúc Thanh Ca biến mất, nghiến răng nghiến lợi: "Hèn hạ!!"
Minh Thù không nhanh không chậm đi ra ngoài, thời điểm đi ngang qua Cửu U, Cửu U yên tĩnh như gà, hận không thể đào một cái hố đem mình giấu đi.
"Này."
Cửu U yên tĩnh như gà nhìn lên quyền trượng ma pháp trước mặt, trong
con ngươi hiện lên mấy phần hoảng sợ: "Ngươi muốn làm gì?!"
"Không muốn?"
Cửu U cắn răng, đưa tay tiếp nhận, sau đó vù vù lui về phía sau thật xa.
Đồ vật của hắn, ngu gì không muốn!
Tên trộm!
"Lúc ta không có ở đây phải quản lý thần điện Hắc Ám cho thật tốt, nếu để ta biết ngươi dùng thần điện Hắc Ám làm chuyện gì xấu, ta sẽ trở về đánh ngươi."
Cửu U: "..."
Minh Thù nhìn hắn mỉm cười: "Mỗi tháng nhớ đưa đồ ăn vặt cho ta."
Cửu U: "..."
Cửu U nhìn Minh Thù cùng Liên Tuế rời đi, mãi đến bóng lưng của bọn họn biến mất.
Đầu óc Cửu U mới kịp phản ứng.
Thần điện Hắc Ám trở về rồi?
Thần điện Hắc Ám của hắn... Trở về rồi?!
-
Khi Liên Tuế lần nữa đạp lên phía trên vực sâu hắc ám, cả người có chút mơ màng.
Tình cảnh trước mặt vượt qua tưởng tượng của Liên Tuế.
Từng mảng hoa tươi lớn nở rộ, màu sắc đỏ rực, lan tràn về phương xa, cùng bầu trời đụng vào nhau.
"Cái này..."
Trước đó trên này không phải như vậy a.
Phía trên vực sâu hắc ám là một mảnh đất hoang vu, ngay cả thực vật màu xanh cũng không nhìn thấy.
Liên Tuế đi về phía trước một khoảng cách, gió nhẹ thổi rơi mũ trùm của hắn, lộ ra mái tóc vàng rực rỡ theo gió vui đùa ầm ĩ.
Từng cánh hoa bị gió thổi nhẹ nhàng rơi xuống.
Trong không khí phiêu đãng mùi hương của hoa tưoi.
Liên Tuế hơi giang hai tay, trên khuôn mặt trắng nõn nâng lên nụ cười nhàn nhạt.
Liên Tuế quay người, ngữ khí vui mừng: "Là ngươi làm sao?"
Minh Thù tiến lên, đem tán hoa đeo lên cho hắn: "Thích không?"
Tinh linh tự nhiên sẽ thích hoàn cảnh như vậy.
Liên Tuế một tay vịn tán hoa, đáy mắt rực rỡ ánh sáng: "Thích."
"Thích là tốt rồi." Không uổng phí cô cùng thần điện Quang Minh đàm phân lâu như vậy, mượn nhiều ma pháp sư hệ mộc như thế.
Liên Tuế đột nhiên nhào tới ôm lấy cô: "Ta thích ngươi nhất."
Gió nhẹ lướt qua bên cạnh hai người, nhánh hoa chập chờn, năm tháng tĩnh hảo.
"Trước kia ngươi nói muốn sống ở đâu? Hiện tại có thể mang ta đi rồi chứ?"
Liên Tuế nghiêng đầu, cơ hồ là đặt trên đầu vai Minh Thù,, hắn có chút ngượng ngùng: "Kỳ thật nơi đó không đẹp như nơi này.
"Không sao, coi như giải sầu một chút, đi thôi."
Liên Tuế nhấp môi một chút: "Được."
Nơi Liên Tuế nói là sơn cốc trước kia bọn họ gặp nhau kia.
Trong sơn cốc phong cảnh tươi đẹp, khí hậu dễ dịu. Phía trên thung lũng có sương mù, ánh nắng nửa có nửa không, không đẹp kinh diễm như phía trên vực sâu hắc ám nhưng cũng có sự tươi mát thoải mái như tiên cảnh, quả thực rất thích hợp để sinh sống.
"Lúc trước là tự ngươi tới chỗ này?"
"Ừ." Liên Tuế gật đầu.
"Nơi này cách rừng Tinh Linh rất xa."
"Ta... Là từ ma pháp trận di chuyển tới được." Liên Tuế nhỏ giọng nói: "Ta cũng không nghĩ tới sẽ đi xa như vậy."
Đó là lần đầu tiên hắn rời khỏi rừng Tinh Linh.
"Ngươi muốn ở chỗ này?"
Liên Tuế liếc nhìn cô một cái, nghiêm túc nói: "Chỉ cần cùng ngươi, nơi nào cũng có thể."
Kỳ thật hắn cũng rất thích phía trên vực sâu hắc ám.
Minh Thù hơi nâng khóe môi lên, nhẹ nhàng ôm lấy thiếu niên.
Đây là người của cô a.
Thật tốt.