Minh Thù bị cái tên này của nguyên chủ làm cho chấn động.
Tiểu cặn bã của đạo môn là cái quỷ gì?
Tuyệt đối không phù hợp với khí chất của nhân vật phản diện.
Minh Thù ấn mở trang cá nhân, phát hiện không có chỗ để đổi tên liền cắn hai cái màn thầu triệu hoán Hài Hòa Hiệu ra đổi tên.
【... 】 nó hiện tại ngoại trừ chức năng này đã không còn những chỗ dùng khác sao?
Hài Hòa Hiệu biết khuất đổi xong tên cho Minh Thù.
【 ký chủ, muốn xem tiểu yêu tinh đánh nhau không? 】 cố gắng tạo cho mình một cảm giác tồn tại.
Tiểu yêu tinh cũng không biết chạy đi đâu, xem cái gì mà xem, không xem!
Hài Hòa Hiệu cũng mặc kệ Minh Thù có xem hay không, một lời không hợp liền mở ra.
"..."
Hài Hòa Hiệu lại thích ăn đòn a.
Minh Thù không thèm đếm xỉa đến Hài Hòa Hiệu, rời khỏi trang cá nhân, tại nơi phát nhiệm vụ tìm một nhiệm vụ tương đối gần nơi cô ở.
[ kẻ thù chung của đạo môn: Nhiệm vụ này ta nhận, địa chỉ cụ thể địa phát cho ta một chút. ]
Đối phương dường như đang Online, rất nhanh liền trả lời.
[ yêu tinh đừng chạy: A, huynh đệ, cái tên này của ngươi có chút độc a. ]
[ kẻ thù chung của đạo môn: Ta sẽ cố gắng. ]
[ yêu tinh đừng chạy:??? ]
Yêu tinh đừng chạy cũng không hiểu vị kẻ thù chung của đạo môn này phải cố gắng cái gì, bất quá hắn cũng không nhiều lời, rất nhanh liền trở lại vấn đề chính.
[ yêu tinh đừng chạy: Con trai của một phú thương bị quỷ ám, chỗ này ta đi không được, ngươi giúp ta giải quyết, chỉ cần giải quyết tốt, thù lao đều cho ngươi. ]
[ kẻ thù chung của đạo môn: Địa chỉ. ]
[ yêu tinh đừng chạy: Huynh đệ, ngươi có được hay không a? ]
[ kẻ thù chung của đạo môn: Ta có được hay không, ngươi có muốn thử một chút hay không, huynh đệ? ]
Câu nói này ngầm giống như: Huynh đệ chơi gay không?
[ yêu tinh đừng chạy:... ]
Yêu tinh đừng chạy không biết có phải là bị hù dọa cho đứng hình hay không, mãi một phút sau mới phát ra một cái địa chỉ.
Minh Thù cũng không có gì thu thập, phân phó hai con tiểu quỷ giữ nhà rồi lắc lư xuống núi.
Cho dù có điện thoại, cô cũng chỉ có thể tích tích cho máy cày.
Người không tầm thường...
Bắt đầu bằng việc ngồi máy cày.
Địa chỉ là ở trong thành phố, Minh Thù ngồi tàu hoả đi qua, thời điểm đến nơi đã là chạng vạng tối.
Chuyện đầu tiên khi vào thành phố ——
Ăn ăn ăn!!
Đồ ăn vặt trẫm sẽ đến sủng hạnh các ngươi!
Minh Thù ăn xong, đón xe tới địa chỉ yêu tinh đừng chạy cho.
Khu biệt thự này người không có phận sự không thể vào, Minh Thù chỉ có thể gọi điện thoại cho đối phương.
Ra đón Minh Thù là một nam nhân trung niên nâng cao bụng bự vui vẻ chạy đến, trên trán tràn đầy mồ hôi lạnh.
Minh Thù: "..." Vì cái gì không lái xe a?
"Mới vừa rồi là cô gọi điện thoại cho tôi??" Nam nhân trung niên tiến lên, cẩn thận từng li từng tí hỏi, đáy mắt có chút kinh diễm.
"Ừ."
Nam nhân trung niên lấy lại tinh thần từ trong dung mạo của Minh Thù, ánh mắt ngắm nhìn bốn phía:"Không biết đại sư ở đâu?"
Tiểu cô nương trước mặt trẻ tuổi như vậy, hắn căn bản không nghĩ tới cô là đại sư, nhiều lắm chỉ coi như cô chỉ là đồ đệ của đại sư.
Minh Thù đưa tay chỉ vào chính mình.
Nam nhân trung niên đầu tiên là sững sờ, sau đó tràn đầy chấn kinh.
Cái này cùng tiên phong đạo cốt đại sư hắn tưởng tượng hoàn toàn không giống a!
Đây chỉ là một người mang đồ bình thường, tóc búi cao, nhìn qua tràn đầy thanh xuân sức sống, bên tay còn xách theo... Hừm, là một nhãn hiệu điểm tâm dành cho các tiểu cô nương trẻ tuổi xinh đẹp.
Minh Thù không thèm đếm xỉa đến ánh mắt không thể tin được của nam nhân trung niên, bày ra vẻ trang bức... Không phải, khí thế cao nhân, thong dong trấn định nói: "Dẫn đường."
Có lẽ là biểu hiện của Minh Thù quá trấn định, nam nhân trung niên ngược lại có chút sững sờ gật đầu, dẫn theo Minh Thù đi vào.
Trong biệt thự chỉ có một nữ nhân cùng hai người hầu.
Bất quá thời điểm Minh Thù đi vào cũng lộ ra các loại ánh mắt phức tạp.
Đây là đại sư?
Còn trẻ như vậy?
Sẽ không phải là lừa người khác chứ gì?
"Xem ai?" Minh Thù quét mắt một vòng, phát hiện người nơi này đều rất bình thường, đành phải lên tiếng hỏi.
"Khụ khụ..." Nam nhân trung niên vội vàng dẫn đường: "Khuyển tử ở trên lầu, cô... Đại sư mời tới bên này."
Người cũng đã đến, lừa đảo bọn họ cũng gặp phải không ít, nhưng vì con trai, bất kể như thế nào vẫn phải để cô đi xem một chút.
"Đại sư mời tới bên này." Nam nhân trung niên
dẫn Minh Thù tới một căn phòng.
"Quách tiên sinh, sư phụ đang ở bên trong làm phép, ngài không nên quấy rầy sư phụ." Ngoài cửa có một thanh niên mặc đạo bào ngăn nam nhân trung niên lại.
"Ách..." Quách tiên sinh có chút xấu hổ.
Dù sao hắn cũng là làm ăn, mặc dù ngành nghề khác biệt nhưng tình huống lúc này cũng không kém.
Quách tiên sinh vội vàng giải thích cho Minh Thù: "Trước đó liên hệ bên kia vẫn không có ai tới nên tôi tìm những người khác, đại sư ngươi chờ một chút được không?"
Hắn cũng là khẩn trương cho con trai mình.
Hắn chỉ có một người thừa kế duy nhất.
"Ừ." Minh Thù không có ý kiến: "Có gì ăn không?"
"Có có có, em đưa vị đại sư này đi xuống dưới lầu ăn một chút gì trước." Quách tiên sinh giật nữ nhân bên cạnh một chút.
Minh Thù đi theo Quách phu nhân xuống lầu.
Thanh niên ngoài cửa kia hừ nhẹ một tiếng.
-
Một tiếng sau Quách tiên sinh mới xuống mời Minh Thù đi lên.
Ở dưới lầu, Quách phu nhân đã nói qua tình huống cho cô.
Con của bọn họ ban đầu nói căn phòng đó không thích hợp, có người động đến đồ vật của hắn.
Nhưng bọn họ sẽ không tiến vào phòng của hắn, ngay từ đầu còn tưởng là trộm vào nhưng lại không mất đi thứ gì, bọn họ cũng liền không để trong lòng.
Nhưng vài ngày sau đó con của bọn họ luôn cảm thấy có người sờ hắn vào ban đêm, sau đó hắn liền bắt đầu ăn nói linh tinh, nói có quỷ.
Con trai càng ngày càng không đúng, bọn họ mang hắn đến các bệnh viện lớn kiểm tra nhưng kết quả đều không có bệnh gì.
Quách tiên sinh là người làm ăn, có một số việc tự nhiên vẫn sẽ tin.
Bệnh viện kiểm tra không xảy ra vấn đề gì, nói không chừng chính là phương diện kia...
Bọn họ cũng đã tìm không ít người, nhưng chính là không chữa khỏi.
Minh Thù vừa bước vào phòng cũng cảm giác được một cỗ âm khí.
Khắp nơi trong phòng đều dán bùa, trong phòng tựa hồ còn đồ vật vừa bị đốt qua nên một cỗ mùi vị rất khó ngửi nức mũi cực kì.
Trong phòng còn có thanh niên vừa đứng ngoài cửa đứng đấy, bên cạnh thanh niên là một đạo sĩ mặc đạo bào, hẳn là sư phụ của thanh niên.
Ánh mắt Minh Thù cùng hắn đối đầu, đạo sĩ kia lộ vẻ mặt khinh thường.
"Quách tiên sinh, nếu ông đã không tin tôi, cần gì phải tìm tôi?" Đạo sĩ lên tiếng trước: "Một tiểu nha đầu như vậy, cô ta biết cái gì?"
"Đại sư, ngài đừng hiểu lầm, tôi đây cũng là sốt ruột cho con trai." Quách tiên sinh dù sao cũng đã lăn lộn trên thương trường nên rất biết cách nói chuyện: "Ngài thông cảm, tôi chỉ có một đứa con trai như vậy."
Người ta cũng đã nói như vậy, đạo sĩ đành phải hừ lạnh một tiếng.
Hắn ngược lại muốn xem xem một tiểu nha đầu ngay cả đạo bào cũng không có thì có thể làm được gì.
Gạt người cũng không có chút chuyên nghiệp, người trẻ tuổi bây giờ chính là táo bạo như thế.
Quách tiên sinh thấy đạo sĩ không chịu đi cũng không tiện nói gì.
"Đại sư, ngài xem..."
Minh Thù nhìn đạo sĩ kia cười một chút:"Ngài thật lợi hại."
"Đột nhiên bị khen" đạo sĩ: "..."
Minh Thù lướt qua đạo sĩ đi đến bên giường.
Nằm trên giường chính là một thiếu niên chừng mười bảy mười tám tuổi, mặt mày cùng Quách tiên sinh giống nhau đến mấy phần. Lúc này hắn xanh mặt cau mày, thỉnh thoảng lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
Căn phòng này có âm khí, nhưng không có quỷ.
"Tiểu nha đầu nhìn ra cái gì rồi?" Đạo sĩ cười lạnh hỏi.
Minh Thù không để ý tới đạo sĩ: "Quỷ này bình thường đến lúc nào?"
Quách tiên sinh nói: "Bình thường đều là rạng sáng, lúc ấy con trai tôi luôn luôn la to, nói có quỷ..."