"Ngươi như vậy, sẽ không mới là lạ..." Minh Thù dừng một chút, nhớ tới chuyện quan trọng:"Ngươi không đổi?"
Nam nhân thái độ cam chịu.
Minh Thù: "..."
Tiểu cương thi ngàn năm ngu xuẩn là chuyện bình thường.
Minh Thù vén rèm lên đi vào, ánh mắt nhân viên cửa hàng theo sát cô nhưng rất nhanh liền bị rèm ngăn trở.
Minh Thù nhặt quần áo trên mặt đất lên, nhíu mày nhìn hắn: "Cởi ra."
Trong tay nam nhân vẫn còn vuốt vuốt con rối kia, nghe vậy liền trầm mặc vài giây lui về phía sau một bước, dựa lưng vào tấm che, ánh mắt nhìn chằm chằm cô.
Minh Thù: "..."
Làm gì chứ!
Làm như trẫm muốn làm gì ngươi vậy!
"Còn muốn kiếm của ngươi hay không?"
Cảm giác áp bách lan tràn trong không gian nhỏ hẹp, Minh Thù không cảm thấy khó chịu nhưng cảm thấy thật lạnh giống như bị người ta ném vào trong hầm băng.
Bàn tay lạnh như băng bóp lấy cổ cô, thân thể Minh Thù bị ngã ngồi xuống ghế phòng thay đồ.
Thân thể lạnh lẽo bao phủ lấy cô, Minh Thù ngửa đầu nhìn hắn, khóe miệng nâng lên một nụ cười nhạt:"Sao ngươi không dùng sức??"
Nam nhân chỉ là bóp lấy cổ cô, một chút khí lực cũng không có.
Hắn có chút mờ mịt nhìn cô.
Dùng sức bóp chết cô.
Lấy lại kiếm của mình.
Đây là chuyện lúc này hắn phải làm.
Thế nhưng...
Ngay tại thời điểm hắn chần chờ, cánh môi đột nhiên nóng lên.
Khuôn mặt nữ sinh phóng đại hiện ra trước mặt hắn, lông mi dài quét qua làn da của hắn, nhiệt độ ngưng lại một lát, khoảng cách hai người kéo ra.
Chuyện chỉ vẻn vẹn trong nháy mắt nhưng hắn lại cảm thấy thật lâu.
Nam nhân đột nhiên buông tay lui ra phía sau mấy bước, dán lên bức tường lạnh lẽo của phòng thay đồ, con rối trong tay đã không còn hình dạng.
Trên cánh môi tựa hồ còn lưu lại nhiệt độ nóng bỏng kia.
Minh Thù đứng dậy đi tới gần hắn, bàn tay đặt lên đai lưng hắn, nam nhân đưa tay đẩy cô ra.
Minh Thù ngước mắt nhìn hắn.
Động tác của người phía sau hơi ngừng lại, cuối cùng tùy ý để Minh Thù cởi đai lưng xuống, áo bào màu đen mở ra lộ ra quần áo bên trong.
Quần áo từng cái từng cái rơi xuống đất, nam nhân quay đầu nhìn tấm gương.
Trong gương, nữ sinh đưa lưng về phía, hắn chỉ có thể nhìn thấy chiếc cổ trắng nõn của cô lộ ra, vừa rồi mặc dù hắn không dùng sức nhưng phía trên vẫn lưu lại một chút vết đỏ.
Hắn thu tầm mắt lại, tròng mắt nhìn đỉnh đầu nữ sinh.
Mái tóc mềm mại xù xù giống con rối trong tay hắn.
Hắn dùng sức liền có thể bóp nát...
Nam nhân nhắm mắt lại.
"Tốt nhất ngươi đừng có ý nghĩ gì biến thái." Nữ sinh đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt mang theo ý cười nhạt nhẽo, cô hơi gần sát hắn: "Kiếm của ngươi còn đang trên tay ta, ta muốn bẻ gãy nó rất dễ dàng."
Minh Thù cảm thấy nam nhân trừng cô một chút.
Bất quá biểu lộ của nam nhân từ đầu đến cuối đều không biến hóa, hắn rất nhanh liền dời ánh mắt, vừa lui về vừa vuốt vuốt con rối.
Nếu không phải chất lượng của con rối không tệ, đoán chừng sớm đã tử trận.
Minh Thù cầm từng bộ quần áo cho hắn mặc thử, sau đó đẩy lên trước gương, quần áo màu lam thoải mái cộng thêm làn da trắng nõn của hắn lộ thêm mấy phần soái khí.
"Cũng không tệ lắm."
Minh Thù lại cởi quần áo xuống cho hắn, cho dù trên người không còn thừa bao nhiêu thứ nhưng nam nhân vẫn là một bộ khí thế của đế vương, không có nửa phần luống cuống.
Sau khi thử mấy bộ, Minh Thù cũng lười đổi cho hắn, trực tiếp để hắn mặc bộ cuối cùng vừa thử kia.
Mang người đi ra ngoài, tầm mắt của nhân viên cửa hàng đều nhìn thẳng.
Có rất ít người có thể mặc quần áo màu đen mà đẹp mắt như vậy.
Quả thực so với người mẫu đại diện cho nhãn hiệu của bọn họ còn dễ nhìn hơn.
Tại sao có người có thể đẹp mắt như vậy a!
"Tiên sinh mặc bộ này rất thích hợp, quả thực chính là thiết kế vì tiên sinh..."
Nhân viên cửa hàng thổi phồng nhưng hắn ngay cả một ánh mắt cũng đều không đổi.
Hắn cúi thấp đầu, bàn tay vuốt vuốt con rối, bóp một chút lỏng một chút, chờ con rối tự động khôi phục lại bóp xuống...
Nhân viên cửa hàng: "..."
"Xin hỏi tiên sinh thích cái nào? Cửa hàng chúng tôi hiện tại có khuyến mãi, sản phẩm mới bớt hai mươi phần trăm, nếu như ngài có thẻ hội viên còn có thể ưu đãi."
Minh Thù đem quần áo trên tay đưa cho nhân viên cửa hàng: "Đều gói lại hết."
"Được, ngài chờ một lát." Nhân viên cửa hàng vui vẻ ra mặt, bán nhiều như vậy, doanh thu hôm nay rất khả quan.
Thời điểm Minh Thù quét thẻ liền cảm thấy nuôi một tiểu cương thi có chút không dễ dàng.
Đây cũng là quá tốn tiền...
Trẫm có thể mua được bao nhiêu đồ ăn vặt?
Lần sau vẫn là tới quán ven đường tùy tiện mua cho hắn hai bộ đi.
Nhân viên cửa hàng đưa mắt nhìn Minh Thù cùng nam nhân rời đi, bất quá hai người này ở trong phòng thay đồ đã làm cái gì
a? Lâu như vậy...
Mặc dù không còn cổ phục lộng lẫy nhưng giá trị nhan sắc của nam nhân vẫn rất bắt mắt, Minh Thù mua cho hắn cái khẩu trang: "Đeo lên."
Nam nhân nhìn chằm chằm khẩu trang vài giây, lại chậm rãi chuyển qua mặt Minh Thù.
Minh Thù tự mình động thủ đeo lên cho hắn.
Con ngươi nam nhân có chút nheo lại, Minh Thù cảm giác được một cỗ sát ý nồng đậm bao lấy toàn thân cô, cô cố ý lề mề một hồi, sau khi mang xong liền tiến đến bên tai hắn nói: "Muốn giết ta? Ngươi thử một chút xem là ngươi chết thảm, hay là ta chết thảm."
Hắn lui về phía sau một bước, không nói một lời vượt qua cô rời đi.
Minh Thù đưa tay túm lấy sợi tóc rủ xuống: "Tiểu yêu tinh sẽ có lúc ngươi hối hận, ngươi chờ đó cho trẫm!"
-
Minh Thù muốn làm tức chết hắn, bất quá cô đã chậm mấy bước, tiểu yêu tinh đã không thấy tăm hơi.
Lại còn dám mang theo một khoản tiền bỏ trốn!
Đừng để trẫm bắt được ngươi!
Minh Thù không tìm được người đành phải từ bỏ, đón xe đi đến nhà ga.
Trên xe cô nhận được tin nhắn của "yêu tinh đừng chạy".
[ yêu tinh đừng chạy: Nhanh như vậy đã làm xong? Lợi hại nha huynh đệ! ]
[ kẻ thù chung của đạo môn: Khi ta nghiêm túc thì chính ta đều sợ. ]
[ yêu tinh đừng chạy:... ]
[ yêu tinh đừng chạy: Khụ khụ, huynh đệ ngươi còn đang ở thành phố B chứ? ]
[ kẻ thù chung của đạo môn: Ừ ]
[ yêu tinh đừng chạy: Ngươi có thể giúp ta một chuyện không? ]
[ kẻ thù chung của đạo môn: Bao nhiêu tiền? ]
[ yêu tinh đừng chạy: Nói chuyện tiền bạc làm tổn thương tình cảm huynh đệ a! ]
[ kẻ thù chung của đạo môn: Vậy ngươi muốn cùng ta nói chuyện tình cảm huynh đệ? ]
[ yêu tinh đừng chạy: Đừng đừng đừng, ta thích nữ nhân, là như vậy, ngươi có thể giúp ta đi một chuyến lấy ít đồ rồi đưa tới không? Yên tâm, tiền bạc không thành vấn đề! ]
Trong đạo môn thỉnh thoảng mọi người sẽ hỗ trợ chuyện khẩn cấp, "yêu tinh đừng chạy" hiện giờ cách thành phố B có chút xa, mà những vật kia cũng không tiện giao cho người bình thường.
Vừa rồi hắn cũng đã hỏi một vòng cũng không có ai ở thành phố B.
Bây giờ gặp được một người, còn không nhanh đuổi gấp nắm lấy cơ hội.
Đương nhiên "yêu tinh đừng chạy" đại khái là không nghĩ tới Minh Thù sẽ là một đại lão trong vai nhân vật phản diện.
[ kẻ thù chung của đạo môn: Tìm hiểu dịch vụ chuyển phát nhanh một chút. ]
[ yêu tinh đừng chạy: Ta cần gấp, chuyển phát nhanh quá chậm, mà cũng không tiện chuyển phát nhanh, ngươi hiểu mà. ]
[ kẻ thù chung của đạo môn: Không hiểu, không giúp, hẹn gặp lại. ]
[ yêu tinh đừng chạy: Dù sao cũng là đồng môn, đại huynh đệ ngươi đừng đi a!! ]
[ yêu tinh đừng chạy: Huynh đệ? Đại huynh đệ? ]
Minh Thù rời khỏi diễn đàn, cứ như vậy thì lần sau làm nhiệm vụ sẽ rất phiền phức nên cô đem các nhiệm vụ gần đây có thể nhận đều nhận hết.
Diễn đàn này sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ có một bảng xếp hạng, cái tên "kẻ thù chung của đạo môn" này vọt thẳng lên cao.
Bất quá nhiệm vụ như vậy cũng có hạn, Minh Thù lên tới hạng 20 liền bất động.
Đối với học bá mà nói, đáng sợ nhất chính là không có đề mục để xoát điểm.
Minh Thù thở dài trở về Vô Lượng sơn.
Vô Lượng sơn cùng thời điểm cô rời đi... Vẫn hoang vu như vậy.
Hai con tiểu quỷ thấy cô trở về liền xúm lại: "Tỷ tỷ đã trở về."
"Tỷ tỷ có mệt hay không?"
"Tỷ tỷ chúng ta thật đói a."
"Ta cũng đói a." Minh Thù phụ họa.
Hai con tiểu quỷ: "..."
Một người hai quỷ mắt lớn trừng mắt nhỏ.