Tia sáng trong lối đi của tàu hỏa u ám, thỉnh thoảng sẽ có người đi qua nhưng sau khi âm thanh nhỏ vang lên lại lâm vào tràng cảnh yên tĩnh.
Minh Thù đẩy cửa đi vào.
Nam nhân an tĩnh nằm trên giường, cơ thể hơi nghiêng, thân thể thon dài co quắp trên chiếc giường nhỏ hẹp, tựa hồ có chút ủy khuất.
Hắn quay mặt vào bên trong, đứng tại cửa ra vào chỉ có thể nhìn thấy tóc tai lộn xộn cùng góc mặt tinh xảo của hắn.
Minh Thù đóng cửa lại, thả nhẹ động tác ngồi vào bên cạnh hắn.
Độ Khâm xoay người, chậm rãi mở mắt ra.
Sắc mặt hắn không tốt lắm, nguyên nhân có thể là do những lá bùa kia.
Hắn lẳng lặng nhìn Minh Thù.
Minh Thù cầm tay hắn: "Dễ chịu chút nào không?"
"Ngươi nghe thấy."
Độ Khâm không trả lời mà hỏi ngược lại Minh Thù.
"Nghe thấy cái gì?" Minh Thù vuốt vuốt tay hắn.
"Ma."
Minh Thù cúi người xuống nằm vào bộ ngực hắn, "Hừm, vậy ngươi rất lợi hại a, sau này liền có thể kiếm cho ta nhiều tiền hơn để mua đồ ăn vặt."
Độ Khâm: "..."
Thân thể ấm áp bao trùm trên người hắn, thân thể không được tốt cho lắm dường như được tiếp thêm sức mạnh dễ chịu hơn hẳn.
Yết hầu hắn nhấp nhô hai lần: "Ngươi không sợ..."
"Sợ cái gì, tới một tên đánh một tên, đến một đám đánh một đám, ta rất biết đánh nhau." Nữ sinh tràn đầy phách lối thả ra lời nói hùng hồn.
Độ Khâm: "..."
Độ Khâm không biết cô là cố ý hay là vô tình dời đi chủ đề.
Hắn muốn nói là bản thân hắn.
Người như hắn.
Hắn vốn không nên tồn ở thế giới này.
Thật lâu, Độ Khâm đưa tay ôm lấy cô.
Được rồi.
Cô không muốn nhắc tới, vậy liền không nói.
Minh Thù đá giày xuống bò lên giường nằm cùng hắn, vốn là chiếc giường nhỏ hẹp, hai người cơ hồ không có chỗ trống để nhúc nhích, thân thể hai người kín kẽ dính vào cùng nhau.
Toa tàu an tĩnh chỉ có tiếng hít thở của Minh Thù.
Minh Thù bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Thân thể mềm mại ở trong ngực, Độ Khâm một chút buồn ngủ cũng không có.
Nếu như trở lại chỗ kia, có cô bên cạnh thì hắn cũng nguyện ý.
Bất quá...
Cô khẳng định không nguyện ý.
Độ Khâm có chút phiền não, phải làm sao bây giờ...
-
Cốc cốc ——
Minh Thù bị đánh thức, cô lục lọi điện thoại nhìn thời gian, trời còn chưa sáng...
Giờ này lại có thằng ngu nào đến gõ cửa?
Độ Khâm đang nhắm mắt không có phản ứng, không biết là đã ngủ thiếp đi hay là không muốn mở mắt.
Cốc cốc cốc...
Tiếng đập cửa càng ngày càng nhanh.
Minh Thù chống đỡ thân thể ngồi dậy, hôn lên cánh môi Độ Khâm một cái sau đó mới đi xuống mở cửa.
Độ Khâm có chút mở mắt ra nhìn thân ảnh lung la lung lay của nữ sinh.
Cửa bị đẩy ra, tiếng ồn ào bên ngoài tràn tới.
Bên ngoài là một nhân viên công vụ, cô ta một mặt lo lắng: "Xin chào, nơi này của cô có bác sĩ hoặc là nhân viên y tế không?"
Minh Thù lắc đầu.
Nhân viên công vụ lộ vẻ thất vọng, cô ta vội vã nói một tiếng sau đó đi xuống toa khác:"Thật xin lỗi, quấy rầy rồi."
Tầm mắt Minh Thù rơi vào bên ngoài cửa sổ.
Trong bóng tối lờ mờ có thứ gì hiện ra.
"A!"
"Có quỷ!!"
Tiếng thét chói tai từ một nơi khác vang lên, hiển nhiên đã có người phát hiện thứ bên ngoài, Minh Thù nhìn thấy có một con quỷ ghé vào bên ngoài cửa sổ, lộ ra một nụ cười dữ tợn nhìn cô.
"Có quỷ, có quỷ, a a a, có ma!!"
Nhân viên công vụ mới vừa rồi thần sắc kinh hoàng dựa vào cửa sổ thét lên.
Đoàn tàu chẳng biết lúc nào đã ngừng lại, quỷ bên ngoài càng ngày càng nhiều, lít nha lít nhít chen chút ngoài cửa sổ xe.
Cái này mẹ nó là đem cả chiếc tàu hoả đều chở đến âm phủ?
Mà nơi này dường như còn có điểm gì là lạ...
Những con quỷ này nhìn qua rất hung tàn a.
Minh Thù nhìn điện thoại một chút.
Mười lăm tháng bảy.
Quỷ môn mở...
Thế nhưng bình thường cũng sẽ không xuất hiện tình huống như vậy, cái này là nguyên một đống chứ cũng không phải là mấy người.
Minh Thù quay đầu nhìn Độ Khâm một chút, Độ Khâm đã mở mắt ra đang nhìn cô.
Minh Thù bỏ điện thoại vào trong túi, đóng cửa trở lại bên trong.
"Ta ra ngoài xem một chút, ngươi ngoan ngoãn ở lại đây." Minh Thù mò thú nhỏ ra kín đáo đưa cho hắn.
Độ Khâm giữ chặt cô.
"Âm khí trên người ngươi quá nặng, ngươi đi theo ta, khả năng sẽ không ra được."
Ngón tay Độ Khâm có chút buông lỏng.
"Ta sẽ trở lại nhanh thôi."
Độ Khâm ôm chặt con rối, phát ra một đơn âm tiết:"Ừ."
Minh Thù xoa xoa đầu hắn, lại
hôn một cái rồi đứng dậy rời đi.
Bên ngoài hỗn loạn tưng bừng, Minh Thù ở đây, khoang xe này mặc dù có quỷ vờn quanh nhưng số lượng rõ ràng ít hơn nên người của hai đầu toa tàu đều dồn dập chen ở đây.
Minh Thù đi qua hành lang, cô đưa tay gõ kính cửa một cái.
Quỷ bên ngoài dường như bị dọa sợ nên dồn dập ẩn vào trong bóng tối.
Trên người Minh Thù còn có vài lá bùa, cô dán vào hai đầu của toa tàu.
Đám người nhìn thấy khoang tàu này không có xuất hiện những thứ kinh khủng kia liền dồn dập tràn vào, ngay cả lối đi nhỏ cũng bị chiếm.
Vừa rồi có người nhìn thấy Minh Thù dán bùa, có lẽ là cảm thấy lá bùa hữu dụng nên thậm chí có người tiến lên xé bùa chuẩn bị chiếm thành của mình.
Minh Thù một tay xách người kia ra.
"Cô muốn làm gì!" Người kia hét lớn một tiếng.
"Hiện tại khoang tàu này an toàn, nếu lấy lá bùa này xuống vậy coi như không nhất định."
"..."
Nữ sinh nhìn qua tuổi tác không lớn lắm, nói chuyện không nhanh không chậm, chính là bộ dáng vô hại nhưng lại có thể làm cho người ta không dám ngỗ nghịch với cô.
Minh Thù răn dạy cho bọn họ rồi nhấc chân đi về phía mấy khoang tàu khác.
Cô thuận tay dán bùa lên, trên đường đi cũng gặp phải những người như vừa rồi muốn xé bùa chiếm thành của mình.
Cô chỉ nói một câu cũng sẽ không ngăn cản bọn họ, nếu như không nghe thì đó cũng là chuyện của bọn họ.
Bùa Minh Thù dán lên có hiệu quả, cô còn chưa đến khoang tàu tiếp theo đã có người biết.
"Cứu mạng cứu mạng..."
"Đại sư cứu mạng!"
Đám người nhào về phía cô, hoàn toàn ngăn trở đường đi của cô.
"Tránh ra cho lão tử!"
Những người kia bị mấy tên hung thần sát người gạt ra.
Đám người vây quanh Minh Thù, từng người thân thể dũng mãnh lộ ra sát khí nằng nặc.
Bên ngoài tàu là lệ quỷ dữ tợn, bên trong tàu lại là đại hán hung thần sát khí.
"Kêu la cái gì, những thứ kia không phải còn chưa vào được sao?" Một đại hán chỉ vào những người kia quát lớn, thấy bọn họ không nghe, đại hán không biết từ chỗ nào móc ra một thanh khảm đao chém về phía ghế ngồi một cái: "Đều mẹ nó câm miệng lại!
Khoang tàu đột nhiên an tĩnh lại.
Hành khách run lẩy bẩy co lại một bên, sự sợ hãi không chỉ đến từ bên ngoài mà còn có trong tàu.
Giải quyết hành khách ầm ĩ xong, một người đại hán trong đó dò xét Minh Thù từ trên xuống dưới: "Tiểu nha đầu, cô có thể bắt quỷ? Nhanh đem những thứ đó giải quyết hết cho lão tử!!"
Đại hán hoàn toàn không cho Minh Thù cơ hội nói chuyện, trực tiếp ra lệnh cho cô.
Minh Thù đang nhìn chính là đằng sau đại hán, những con quỷ đang đứng cùng đám người.
Rộn rộn ràng ràng, cơ hồ có một nửa là quỷ.
Nhưng những người khác dường như không nhìn thấy.
"Nói chuyện với cô, cô ngẩn ra làm gì, nhanh đi!"
"Nếu hôm nay cô không giải quyết hết những thứ đó, tôi sẽ cho cô đẹp mặt."
Đại hán rống giận, đưa tay muốn túm lấy Minh Thù:"Móa nó, người sống lão tử còn không sợ, sao có thể sợ đám người chết này!"
Minh Thù linh hoạt tránh ra.
Đại hán bắt vào khoảng không, lông mày chữ bát dựng lên, càng lộ ra vẻ hung ác trừng mắt nhìn Minh Thù.
"Nếu ông không sợ, vậy tự ông đối phó đi." Minh Thù mỉm cười động viên hắn: "Phải tin tưởng mình, ông có thể."
"..."
Cục diện khẩn trương như vậy sao cô còn có thể cười được, lại còn động viên đối phương?
Đại hán chỉ vào Minh Thù: "Cô..."
"Ừ."
"Bắt tiểu nha đầu này lại cho lão tử!"