Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Truyền thuyết người cá (5)


trước sau

"Trường học bên kia xử lý nghiêm trọng, có thể sẽ ảnh hưởng đến chuyện cô tốt nghiệp." Đông Ca nói: "Tôi sẽ nghĩ biện pháp tìm quan hệ xử lý giúp cô.

Minh Thù ngờ vực nhìn Đông Ca một chút: "Đông Ca... Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, anh muốn tôi làm gì?"

Đông Ca mặc dù bảo bọc nguyên chủ nhưng tuyệt đối không thể tự mình đi tìm quan hệ giúp cô xử lý.

"A..." Đông Ca cười nhẹ một tiếng: "Triều Sương cô rất thông minh."

Minh Thù híp mắt lại, chậm rãi nói: "Cho nên trước kia anh coi tôi là đồ đần?"

"..."

Đông Ca giật giật khoé miệng một chút, câu nói kia là lý giải như vậy sao?

Hắn nhìn bốn phía: "Nhiều người phức tạp, vào trong rồi nói."

Minh Thù nhún vai biểu thị tùy ý.

Hách Nhan bên cạnh còn đắm chìm trong sự tức giận nên cũng không có ý kiến.

Đông Ca đưa cô cùng Hách Nhan lên lầu, vừa đóng cửa, bốn phía an tĩnh lại.

Hách Nhan hầm hừ, trực tiếp rót cho mình ly rượu đỏ, uống hết một ngụm vẫn chưa hết giận, lại rót thêm một ly.

Đông Ca liếc cô ấy một cái cũng không có ngăn cản.

"Ngồi đi."

Đông Ca rót cho Minh Thù một ly nước: "Hách Nhan, cô uống ít một chút."

"Không cho tôi tìm Triều Sở tính sổ, các người ngay cả rượu cũng không cho tôi uống? Đông Ca, có phải anh đã yêu tôi hay không!!"

Đông Ca "..." Con bé này.

Đông Ca ngồi xuống đối diện Minh Thù: "Triều Sương, vậy tôi liền nói rõ."

Minh Thù làm dấu tay xin mời.

Mời ngươi bắt đầu biểu diễn!

"Sau khi cô trở về từ khoá thực chiến liền được đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói cô bị lây nhiễm virus người cá, bệnh viện cũng không cho ra phương án trị liệu, thậm chí đã thông báo bệnh tình nguy kịch, nhưng hiện tại cô lại khỏe mạnh ở đây."

Cho nên?

"Tôi cần máu của cô." Đông Ca nói: "Yên tâm, chỉ là một chút máu, sẽ không gây hại gì với cô."

Minh Thù giật giật khóe miệng: "Nếu như phát hiện máu của tôi có một hiệu quả nào đó, Đông Ca có phải là còn muốn để tôi bán mạng?"

Đông Ca trầm mặc ba giây, sau đó nói: "Triều Sương, tôi có thể cam đoan với cô sẽ không xuất hiện tình huống như vậy."

"Nhưng là..."

Ánh mắt Đông Ca hơi trầm xuống, ngữ khí cũng giảm thấp xuống mấy phần: "Chuyện này không chỉ có tôi nhận được tin tức mà còn có người khác, cô biết virus người cá không chỉ ở truyền nhiễm ở hải vực thành phố mà bất kỳ nguồn nước nào cũng có thể bị truyền nhiễm. Nếu có thuốc giải virus người cá, đó là một khoản lợi rất lớn..."

Tại khu giao chiến, virus người cá rất nghiêm trọng, cũng may nó chỉ truyền nhiễm thông qua nguồn nước.

Bất quá bây giờ đã biết virus người cá đã có thuốc giải độc, người bình thường sợ bị lây nhiễm đều sẽ định thời gian sử dụng thuốc giải để dự phòng.

Cho nên hiện tại nếu nghiên cứu ra thuốc giải độc liền có thể kiếm một món lời vô cùng lớn.

Virus người cá lần này nguyên chủ bị lây nhiễm là hoàn toàn mới, không có bất kỳ tư liệu ghi chép gì.

Ai cướp được trước liền sẽ kiếm được một món lời.

"Anh đây là biến tướng uy hiếp tôi?"

Đông Ca ngữ khí lạnh nhạt: "Chỉ là để cô biết lợi và hại."

Minh Thù móc ra một đường cong xinh đẹp, ngữ khí nhu hòa: "Nếu như tôi không đồng ý thì sao?"

Đông Ca có chút trầm mặc.

"Tôi sẽ không đối với cô như vậy, Đông Ca tôi không phải người vong ân phụ nghĩa."

"Nói cách khác, hiện tại các người có loại virus này?"

Đông Ca chỉ là cười nhạt một chút, xem như ngầm thừa nhận.

Không có virus thì nghiên cứu thuốc giải độc như thế nào?

Bất quá những việc này Đông Ca đương nhiên sẽ không nói tỉ mỉ với Minh Thù.

Minh Thù gõ gõ ngón tay lên tay vịn của ghế sô pha, đột nhiên hỏi: "Làm sao anh biết tôi bị lây nhiễm virus này?"

Bệnh viện của thế giới này không có quyền tiết lộ bất luận tư liệu gì của người bệnh.

Xem như cô bị lây nhiễm virus người cá, chính phủ bên kia muốn tiến hành nghiên cứu cũng phải được sự đồng ý của cô mới được.

"Cái này quan trọng sao?"

Minh Thù khoanh hai tay trước ngực, cơ thể hơi dựa vào phía sau, ung dung tự tin nói: "Không quan trọng, nhưng tôi muốn biết."

"..." Đông Ca hơi híp mắt dò xét Minh Thù một hồi lâu, quá không giống nhau.

Mặc kệ là phương thức nói chuyện hay
là khí thế cũng hoàn toàn không giống Triều Sương trước kia hắn hiết.

Chẳng lẽ bị lây nhiễm virus người cá còn có thể biến đổi tính tình?

"Trao đổi đi, cô phải đáp ứng điều kiện của tôi, chuyện trước kia tôi hứa với cô cũng hữu hiệu."

Minh Thù suy tư một lát, nhịn đau nói: "Tôi cho anh tối đa là 100CC máu."

"..."

Cái này có hơi ít.

"Anh không muốn nói cho tôi biết cũng không sao, tôi chỉ là hiếu kì muốn biết mà thôi, như Đông Ca nói, cái này cũng không quan trọng."

"..."

Vốn nên là lá bài hắn nắm trong tay, đột nhiên liền biến thành lá bài trong tay cô...

Làm sao lại đảo ngược nhanh như vậy!?

Đông Ca suy tư một lát: "Được."

Tin tức là người phía dưới truyền đến, Đông Ca cũng không rõ là ai, còn phải cần tra xét mới biết được.

Minh Thù biểu thị lúc nào cho cô đáp án, lúc đó sẽ cho hắn máu.

Một tay giao tiền, một tay giao hàng, đạo lý này Đông Ca hiểu rõ nên cũng không có quá nhiều dây dưa.

Minh Thù muốn đưa Hách Nhan uống trộm rượu của Đông Ca đi nhưng Hách Nhan đã nằm bất tỉnh nhân sự ở bên cạnh.

Đây chính là nguyên nhân Đông Ca nói cô ấy không được uống nhiều, loại rượu này chỉ uống một chút liền say.

"Tôi cho người mang cô ấy đến phòng khách nghỉ ngơi."

Đông Ca an bài tốt cho Hách Nhan rồi đưa Minh Thù xuống dưới.

Đông Ca không biết có phải sợ cái kho máu di động giá trị vạn vàng này chạy hay không mà lại đưa cô đi theo.

Người bên cạnh Đông Ca trước kia cũng đã gặp Triều Sương, nhìn thấy cô cũng không có gì ngoài ý muốn.

Nhưng người không biết cô liền dồn dập hiếu kỳ.

Nếu không phải Đông Ca giữ mình trong sạch, bên cạnh cho tới bây giờ đều không có nữ nhân, đoán chừng người ta sẽ hoài nghi cô là bạn gái mới của Đông Ca.

Trong cuộc yến hội cũng không ít thứ vui đùa, Minh Thù không có hứng thú gì, ánh mắt đặt trong sân tiệc đứng.

Đông Ca vẫn luôn mang theo ánh mắt dò xét Minh Thù, suy tư đến cùng vì sao cô lại biến hóa gì lớn như vậy.

Minh Thù đang bưng lấy đĩa điểm tâm, ánh mắt rơi vào đám người phía xa.

Cô an tĩnh nhìn bên đó, khóe miệng hơi nhếch lên, dường như tâm tình không tệ.

Ánh mắt dò xét cô đối diện cũng thản nhiên nhìn qua.

"... Lúc này cậu gọi cho tôi làm gì? Trước đó không phải tôi đã gửi cho cậu sao? Đúng, chung cư Sơn Thuỷ tòa nhà số 7..."

Minh Thù không nghĩ tới đi toilet ra cũng có thể nghe thấy chỗ ở hiện tại của cô

Người kia ép giọng tới cực thấp, nhưng bốn phía tịch mịch vẫn là vừa vặn để Minh Thù nghe được.

"Được rồi, tranh thủ thời gian xử lý đi, cẩn thận không nên để lại chứng cứ."

Người kia cúp điện thoại, từ chỗ tối đi tới.

Hắn ngẩng đầu một cái liền thấy nữ sinh lặng yên không tiếng động đứng đó, giống như một u linh...

Đối phương nhìn cô một chút, trước đó thấy cô đi bên cạnh Đông Ca cũng không biết thân phận của cô là gì nên không dám lên tiếng, cúi đầu xuống chuẩn bị rời đi.

Nữ sinh đưa tay ngăn hắn lại.

Đối phương cẩn thận hỏi: "Em gái, có việc?"

Ánh sáng bên cạnh chiếu tới tạo thành một bóng mờ trên mặt nữ sinh, tự dưng âm trầm.

Thanh âm thanh thuý của nữ sinh vang lên: "Anh mới vừa nói chung cư Sơn Thuỷ tòa nhà số 7?"

"..."

Cô nghe thấy được?

Rõ ràng mình nói nhỏ giọng như vậy...

Hắn cẩn thận nhớ lại, lời mới vừa nói cũng không có chỗ nào bại lộ.

Bất quá chỉ là một cái địa chỉ mà thôi.

"Đúng vậy, em gái có chuyện gì không?"

"Thật trùng hợp, tôi ở đó."

"..."

*** R I P *** =)))))

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện