Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Truyền thuyết người cá (11)


trước sau

Minh Thù dựa theo địa chỉ tìm qua, quả nhiên như Đông ca nói, thật không có người.

Cô nhảy vào phòng nhìn một chút, chí ít là một tháng liền không trở về, căn phòng cũng không có bao nhiêu thứ, dường như chỉ là một điểm dừng chân tạm thời.

Chuyện khó giải quyết này, Minh Thù dứt khoát không nghĩ.

Chính sách của cô chính là ——

Tới liền đánh!

Minh Thù đi ra ngoài sớm đã bị đồ ăn vặt mê hoặc, nơi nào còn nhớ trong nhà mình còn một tiểu yêu tinh.

Ra ngoài không được ăn, sao có thể xứng đáng với một chuyến ra ngoài?

Mãi đến chạng vạng tối, tiếng gầm gừ của thú nhỏ vang lên.

-

Một tia sáng cuối cùng từ đường chân trời biến mất.

Nam nhân đeo mặt nạ bò trên tường đang chuẩn bị nhảy xuống dưới, vội vàng thoáng nhìn qua liền phát hiện một bên khác cũng có một người đang chuẩn bị trèo tường.

Người cùng phe?

Còn trẻ như vậy?

Là một cô gái?

Dáng dấp còn rất...

Nam nhân quay đầu nhìn một chút, một bên bò ra ngoài, một bên trượng nghĩa nói: "Chớ đi vào, bên trong có vật kỳ quái, chạy mau!"

Minh Thù nắm lấy bên cạnh, cọ một chút leo lên tường.

Nam nhân kinh ngạc nhìn thân thủ của Minh Thù, kinh ngạc hơn là cô điên rồi, hắn đã nói không vào trong được nhưng cô vẫn đi vào trong.

Bất kể cô như vậy.

Cô muốn chịu chết, hắn còn muốn sống.

Dục vọng ham sống làm nam nhân chuẩn bị nhảy ra ngoài chạy đi.

Nhưng còn chưa kịp nhảy liền bị người ta níu lấy cổ áo kéo ra phía sau một cái.

Nam nhân rơi xuống bãi cỏ, hôn mê trong chớp mắt mới kịp phản ứng xảy ra chuyện gì, lửa giận nổi lên: "Cô làm gì!"

"Anh bò lên tường nhà tôi làm gì?" Minh Thù còn đang đứng trên bờ tường, cô từ trên cao nhìn xuống người đang nằm trên bãi cỏ.

"Cô... Nhà cô?"

CMN sợ là cô có bệnh nha!

Nhà cô có cửa cô không đi, cô lại trèo tường?

Hắn còn tưởng rằng là cô là người cùng phe mới tốt bụng nhắc nhở cô!!

Minh Thù kéo người vào trong.

"Bà cô tôi sai rồi!"

"Tôi thấy tiền sáng mắt, tôi có tội! Tôi thật sự biết sai rồi!"

"Cô tha cho tôi đi!"

Tiếng cầu xin tha thứ của nam nhân vang dội, bốn phía bể bơi đều có mấy người đang nằm kêu rên.

Thú nhỏ đứng phía trên lều che nắng trong bể bơi bên cạnh, giống như quân vương đang dò xét giang sơn thiên hạ của mình.

Bốn phía bể bơi ướt sũng, mặt nước hơi rung nhẹ, không nhìn thấy con cá kia.

"Cá đâu?"

Minh Thù hỏi thú nhỏ còn đang bày tư thế.

"Phía dưới."

Minh Thù đi một vòng quanh bể bơi: "Không có."

Thú nhỏ giật mình, từ trên lều che nắng trực tiếp nhảy vào bể bơi.

... Xong rồi!

Thật sự không thấy.

Rõ ràng nó thấy hắn chìm xuống đáy nước!

Nó cho là hắn sẽ không chạy... Dù sao cái tên người thú hai chân này bình thường nhìn thấy con sen đều là tự mình dán vào, nơi nào sẽ chạy a.

Thú nhỏ nổi lên mặt nước.

Nó chột dạ nhìn Minh Thù một chút.

Có phải con sen sẽ cắt khẩu phần ăn của nó hay không?

Nhất định sẽ.

Xong rồi xong rồi, vẫn là nên bỏ nhà ra đi.

Minh Thù ngược lại cũng không tức giận nhiều, biết tiểu yêu tinh chạy đi cũng chỉ bình tĩnh đem mấy người kia trói lại, hỏi ra là bọn hắn là hướng về cô mà đến.

Nhìn thấy trong bể bơi có người cá liền nổi lên tâm tư xấu xa.

Minh Thù gọi điện thoại cho Đông Ca để hắn qua giúp đỡ xử lý đám người này.

Đông Ca nhớ thương máu trên người cô nên lập tức phái người tới.

Còn hỏi Minh Thù có cần hắn cho người canh giữ bốn phía hay không.

Bánh thơm trái ngon, không thể để xảy ra vấn đề.

Virus người cá lần này không chỉ là phát tài đơn giản như vậy, chính phủ bên kia vẫn luôn lo lắng loại virus này sẽ bộc phát.

Nếu như bọn hắn có thể nghiên cứu ra trước vậy lời nói cũng sẽ có trọng lượng với bên phía chính phủ.

Đến lúc đó lợi ích mang đến có thể còn lớn hơn so với tiền.

Minh Thù cự tuyệt ý tốt của Đông Ca.

Chờ những người này thanh lý xong, biệt thự an tĩnh lại.

Thú nhỏ nhanh như chớp lăn đến bên chân cô: "Con sen, ngươi... Không đi tìm cái tên người thú hai chân quái dị kia?"

"Còn chưa trách ngươi."

"..." Ta cũng không phải luôn luôn bảo vệ hắn!!

Tự hắn muốn chạy, làm sao trách ta!

Minh Thù dùng ngón tay đâm nó: "Muốn thì ngươi có thể làm được gì, đồ đần."

"..."

Thú nhỏ phồng má ôm lấy ngón tay Minh Thù.

Minh Thù lại đâm hai lần, thú nhỏ cũng tức giận, nó không sai, là người thú hai chân kia sai! Ai bảo hắn chạy! Con sen đối với hắn tốt như vậy!!

Không biết tốt xấu!

Minh Thù giày vò thú nhỏ hai lần rồi trở lại thư phòng mở
camera giám sát của bể bơi ra.

Thiếu niên là thừa dịp thời điểm thú nhỏ đang đối phó người khác liền từ một bên khác chạy đi.

"Chạy cũng rất nhanh."

Minh Thù cảm thấy mình vẫn là nên ra ngoài tìm một chút thì tương đối tốt hơn, người của quân đội không chừng còn đang muốn bắt hắn.

Coi như người của quân đội không bắt hắn thì một con người cá trên đường cái cũng sẽ không có kết quả tử tế.

Minh Thù thuận theo hướng hắn chạy đi tìm.

Lúc này bóng đêm dần dần bao phủ, bốn phía khu biệt thự yên tĩnh lại.

Đi đến lối rẽ, Minh Thù có chút mờ mịt, nên đi hướng nào?

Minh Thù lắc lắc thú nhỏ.

Thú nhỏ mềm nhũn ngồi phịch trong lòng bàn tay cô, đừng lung lay đừng lung lay, sắp chết rồi sắp chết rồi!!

"Nhanh ngửi, chỗ nào?"

"Ta không phải chó!" Thú nhỏ xù lông.

"Được được được, không phải, nhanh ngửi."

"..." Đã nói nó không phải chó!Không dùng từ ngửi có được không!!

Thú nhỏ dùng móng vuốt chỉ vào một phương hướng.

Minh Thù nhấc chân đi về bên kia, thú nhỏ đột nhiên lại thay đổi phương hướng.

Minh Thù: "..."

Chơi ta sao!

Minh Thù tát một cái xuống, toàn bộ thú nhỏ đều dẹp lép lại trong lòng bàn tay cô.

"Đến cùng là chỗ nào?"

"Bên kia bên kia!!" Thú nhỏ từ trong tay Minh Thù nhảy xuống:"Hẹn gặp lại con sen!"

Minh Thù: "..."

Minh Thù tại lúc nó nhảy xuống liền một tay vớt nó trở về bỏ vào trong túi rồi đi về phía nó chỉ.

Con sen ngươi là tên hỗn đản!

Ngươi thả ta ra!

Ta muốn đổi một con sen khác!

A a! Ngươi ngược đãi động vật nhỏ!

Đây là hướng đi tới bờ sông...

Đất liền không có biển, nhưng có một đầu sông có thể thông đến biển khơi.

Tiểu yêu tinh muốn trở lại biển?

Càng đi về phía trước càng vắng vẻ, nhìn về phía trước mơ hồ có thể thấy được mặt sông.

Ầm!

Tiếng súng từ bờ sông truyền đến, Minh Thù giật mình trong lòng, nhanh chóng chạy về hướng âm thanh kia.

Bờ đê hoang vu, một tiếng súng kia giống như là ảo giác của cô.

Cỏ hoang không có điểm dừng, Minh Thù đi đến tít ngoài rìa, cô nhìn về phía con sông một chút, dòng nước chảy xiết, phía dưới không thấy rõ bất cứ thứ gì.

Trên thân thú nhỏ chiếu sáng bốn phía, ánh mắt Minh Thù đảo qua, trên đám cỏ hoang phía trước có vết máu đã khô.

Vết máu lan tràn lên phía trước, cỏ hoang có vết tích bị trượt qua.

Minh Thù thuận theo vết tích lại đuổi theo gần nửa cây số.

Minh Thù mơ hồ nhìn thấy phía trước có ánh sáng, còn có vài bóng người lắc lư, Minh Thù tắt đi ánh sáng trên người thú nhỏ, lặng yên không tiếng động ngang nhiên xông qua.

Tới gần, Minh Thù liền thấy rõ thứ sáng ngời kia là cái gì... Là X sáng chói.

Thiếu niên bị buộc đến mép sông, đứng ở nơi đó lung lay sắp đổ.

"Giao bảo hạp ra, tôi cho cậu một con đường sống."

X tiên sinh!

Rất tốt!

Lại dám đối nghịch với tiểu yêu tinh nhà ta!

"Cậu sẽ hủy hoại tộc người cá!" Thanh âm thiếu niên mang theo tia phẫn nộ: "Con người không có một ai tốt, cậu cùng bọn hắn làm bạn sẽ không có kết cục tốt."

Lúc này Minh Thù mới nhìn rõ, X tiên sinh bị cỏ hoang che lấp ở một nơi, mơ hồ có ánh sáng thoáng hiện.

Lại là cá?

Nội chiến sao?

Bảo hạp lại là cái gì? Có thể ăn sao?

X tiên sinh cười nhẹ một tiếng, giống như đối với lời nói của thiếu niên cảm thấy buồn cười.

"Chuyện này cũng không cần cậu lo lắng, đưa bảo hạp cho tôi!"

"Không có khả năng!" Thiếu niên tiếp tục lui về phía sau, gằn từng chữ một: "Tôi tuyệt đối sẽ không đưa bảo hạp cho cậu!"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện