"Vậy cậu cũng đừng trách tôi."
Thần sắc trên mặt Yaze âm trầm xuống, hắn phất tay: "Bắt bọn họ lại!"
Dưới đáy hẻm núi lại tràn ra một đám người cá, ba tầng trong ba tầng ngoài vây quanh bọn họ.
An Liễm đối mặt với nhiều người cá như vậy cũng không có lộ ra ý muốn lùi bước.
"Lát nữa cô chạy trước." Hắn thấp giọng nói cùng Minh Thù: "Không được để bọn hắn bắt ngươi."
Hắn bị bắt lại cũng không sao, chỉ cần hắn không giao đồ vật ra, Yaze cũng không dám giết hắn.
Nhưng cô không giống.
Cô là con người.
Đối với người cá mà nói, con người là sự thống khổ của bọn hắn, bọn hắn căm hận con người.
"Ừm, được." Minh Thù gật đầu.
"..."
Rõ ràng lời này là hắn nói ra nhưng cô lại sảng khoái đáp ứng như vậy, trong lòng An Liễm lại có chút buồn bực.
Hắn rất nhanh liền điều chỉnh tốt tâm tình của mình.
Hắn muốn cô sống sót.
Người cá đầu tiên phát động công kích, Minh Thù còn tưởng rằng có bản lãnh thông thiên gì khuấy động biển cả.
Kết quả phát hiện đám người cá này chính là vật lộn mà thôi.
Bọn hắn cũng không có năng lực đặc thù gì.
Minh Thù cảm thấy đám người cá này nếu như không phải dựa vào dưới nước tác chiến, đoán chừng sớm đã bị con người ăn... Không phải, bắt hết.
An Liễm vẫn luôn che chở cho Minh Thù.
Minh Thù vẫn chưa động thủ, trong tay nắm lấy đầu con cá biển kia, ánh mắt vẫn luôn đảo quanh trên người X Ngư tiên sinh.
Cô phải làm sao mới có thể diệt đi khí số của hắn.
Giúp tiểu yêu tinh cướp tộc người cá về?
Cái này hẳn là cũng có thể chứ?
Mặc kệ!
Trước tiên cứ cướp trước, vạn nhất có thể được thì sao?
Đường là do người đi.
Không đi thử, làm sao có thể biết đó là đường ngươi muốn đi hay không?
Nếu không được lại đổi phương pháp khác.
Dù sao thứ cô có nhiều nhất chính là thời gian.
"Chạy." An Liễm đột nhiên đẩy Minh Thù một chút, bên kia xuất hiện một cái khe hở, tốc độ nhanh liền dễ dàng xông ra khỏi vòng vây.
Minh Thù không nói hai lời co cẳng liền chạy.
An Liễm nhìn Minh Thù rời đi, hắn cắn răng một chút, cô phải đi thật xa không được trở lại.
Yaze quát khẽ: "Đừng quản con người kia, bắt lấy An Liễm trước!"
An Liễm đã có thể thống lĩnh tộc người cá, liền xem như vật lộn cũng không phải người cá bình thường có thể chế phục.
Yaze càng xem càng không kiên nhẫn.
Nhiều người cá như vậy cũng không bắt được một mình hắn!!
"Một đám rác rưởi!"
"Hừm, không sai."
Yaze bỗng nhiên quay đầu.
Nữ sinh xinh đẹp đang nở một nụ cười đáng yêu với hắn, nắm đấm không ngừng phóng đại, cuối cùng rơi vào hốc mắt của hắn.
Yaze bị đánh cho lui lại, còn chưa có từ "Cô lúc nào đến bên cạnh mình" kịp phản ứng lại bị Minh Thù bắt lấy cánh tay quật hắn sang bên cạnh.
Có lẽ là thiên phú của tộc người cá, Minh Thù mặc dù có Tị Thủy Châu nhưng động thủ trong nước vẫn có chút phí sức.
Cô vung mạnh hai lần liền có chút rã rời.
"Sao cậu lại nặng như vậy!"
"Có chút choáng váng" Yaze: "..."
Yaze lắc lắc đầu, đuôi cá hất lên đánh về phía sau lưng Minh Thù.
"Cẩn thận!"
An Liễm vội vàng bơi về phía Minh Thù, trên mặt hắn mang theo sự lo lắng trước nay chưa từng có.
Tại sao cô lại trở về!
Không phải hắn để cô chạy sao?
Cô còn dám trêu chọc Yaze!
Cái tên điên này!
Minh Thù thân thể linh hoạt, Yaze chỉ nghĩ đến người đã bị vụt khỏi, đuôi cá xuôi trong dòng nước đẩy tới.
Ba!
Yaze đánh một cái vang dội trên mặt mình.
Minh Thù ở phía dưới ngoi đầu lên: "Oa, cái đuôi của cậu thật dài nha, lại có thể đánh tới mặt mình, lợi hại lợi hại."
Yaze: "..."
Minh Thù kéo tóc Yaze túm hắn về một bên khác.
Yaze bị đau, trên mặt lộ ra một tia ngoan độc nhưng đáng tiếc Minh Thù nhìn không thấy.
Cô chỉ có thể cảm giác được hiện tại X tiên sinh rất tức giận.
"Tức giận là được rồi, tức giận nhiều, cậu sẽ trở nên đẹp trai bức người!" Minh Thù đem hắn đặt trên tảng đá ngầm dưới đáy biển: "Trở nên đẹp trai sẽ có nhiều người thích cậu nha."
Yaze: "..." Bệnh tâm thần a!
Con người đều bị điên như vậy sao?
Da đầu Yaze đau từng trận, đuôi của hắn dùng sức hất lên muốn để Minh Thù buông mình ra.
Ai biết Minh Thù đột nhiên buông ra, hắn lại đang dùng sức tại mép của hẻm núi như thế liềm trực tiếp làm mình tự văng đi.
Yaze vừa muốn đi lên, thân
thể đột nhiên chìm xuống dưới, trên đỉnh giống như là có đồ vật gì đang đè ép hắn.
Nguy rồi!
Thời điểm Yaze phát hiện không đúng đã chậm, hắn đã bị dòng nước ngầm hất thẳng tới chỗ sâu của hẻm núi.
Tình huống phía trên cũng không khá hơn chút nào.
Minh Thù chỉ cảm thấy có một cỗ lực lượng cực lớn từ đằng xa đẩy tới.
An Liễm từ phía sau nhào tới ôm lấy cô, hai người đồng thời bị dòng nước ngầm cuốn vào trong hẻm núi.
An Liễm ôm cô thật chặt, đem đầu của cô đặt trong lồng ngực mình, dòng nước ngầm đánh thẳng vào thân thể bọn họ, cảm giác trời đất quay cuồng đang không ngừng đánh tới.
Dòng nước ngầm mang theo bọn họ không ngừng chuyển động.
Cùng một chỗ với bọn họ còn có một số hải sản, lúc này cũng bị trôi theo như máy giặt lăn lộn đến cực kì đẹp đẽ.
-
Tê...
Minh Thù ôm lấy đầu chóng mặt ngồi dậy, dạ dày một trận cuộn lên, cảm giác muốn ói lại ói không ra rất khó chịu.
Lúc này cô đang ngồi trên một mảnh san hô.
Cũng không biết là cái gì phát sáng, rừng san hô mười màu lấp lánh vô cùng đẹp đẽ.
Tiểu yêu tinh đâu?
Minh Thù quay đầu, phát hiện An Liễm đã ngất đi ở phía sau.
Cô vội vàng đứng lên, thân thể vừa bị nghiền ép, vừa mỏi lại đau, đều do tiểu yêu tinh! Nếu không phải hắn ôm mình không buông tay, mình nào có bị xem như quần áo lăn lộn ở bên trong lâu như vậy!
Đau chết trẫm!
Minh Thù chậm rãi đi đến An Liễm bên kia.
"An Liễm?"
Hai mắt An Liễm đóng chặt, hai hàng lông mi dài nhẹ nhàng bao trùm mí mắt của hắn không khác nào hoàng tử đang ngủ say.
Minh Thù vỗ vỗ mắt An Liễm.
Liên tiếp gọi vài tiếng An Liễm cũng không có bất kỳ phản ứng gì.
Minh Thù ôm hắn lên, ngón tay đụng phải vị trí vết thương của hắn, mặt nước đột nhiên bắt đầu tràn ra màu máu tươi.
Vết thương lại bị vỡ?
Minh Thù nhìn miệng vết thương của hắn, xác thực lại bị vỡ, mà tựa hồ còn nghiêm trọng hơn so với trước đó một chút.
Minh Thù nhíu mày, vết thương kia...
Hắn nói đến biển sâu là có thể trị, trong biển sâu có thứ gì có thể trị?
Bà nội nó, trẫm không phải người cá, tri thức vượt chủng tộc trẫm không biết a!!
Minh Thù không biết được làm sao bây giờ, chỉ có thể cầm máu trước cho hắn.
Có lẽ là ở trong nước biển tốc độ chảy máu của vết thương chảy cũng không nhanh, có một vài con cá nhỏ bơi tới, miệng mở rộng đem những ngụm máu kia uống vào.
Thẩn thể chúng trong suốt, cỡ ngón tay, chiều dài cũng chỉ dài như ngón tay.
Sau khi uống nước biển nhiễm máu, thân thể trong suốt dần dần biến thành màu đỏ.
Giống như là bị đổ mực đỏ...
Minh Thù nhìn những con cá nhỏ đó, khẽ nhíu mày, cái đồ chơi này... Làm sao lại nhìn có điểm gì là lạ?
Minh Thù nhanh ôm An Liễm lên.
Cơ hồ là trong nháy mắt cô đứng dậy, một đám cá nhỏ từ trong san hô bơi ra, tranh nhau chen lấn giành ăn nước biển nhiễm máu.
Thậm chí có con cá đã đem mục tiêu nhắm vào Minh Thù cùng An Liễm.
Càng ngày càng nhiều cá nhỏ xuất hiện, lít nha lít nhít...
Minh Thù cảm thấy may mắn là mình không có triệu chứng sợ hãi chứng dày đặc.
Cô nhanh chóng lui về phía sau, nhóm cá nhỏ như bị kinh động, từng con cá như là mũi kiếm bắn về phía cô, hoàn toàn là màu trắng bạc.
Má ơi!
Bọn hải sản này lại còn muốn ăn trẫm!
Lật trời!
Gan rất lớn mà!