"Lạc Hàm, cút ra đây!"
Ngay tại thời điểm Minh Thù cho là nam nhân muốn đánh cô, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng rống giận.
Nam nhân đem thực vật đã vô dụng ném đi, sau đó phất tay áo rời khỏi sơn động.
"Ngươi dám trộm Vô Cực Đỉnh, ngươi chán sống sao?! Đem Vô Cực Đỉnh trả lại!: "
"Trộm? Đây là Hổ Diễm các ngươi thua ta, sao có thể là trộm?" Âm thanh của nam nhân không nhanh không chậm vang lên.
"Đánh rắm! Ngươi giở trò lừa gạt, gạt hộ pháp của chúng ta! Mau đem Vô Cực Đỉnh trả lại!"
"Thua chính là thua, đừng tìm cái cớ thấp kém như thế, thật đúng là mất mặt Hổ Diễm."
"Lạc Hàm ngươi chớ có cuồng ngôn!"
"Nếu đồ vật bị thua bởi ta, tự nhiên sẽ không có đạo lý trả lại."
"Đừng nói nhảm với hắn, cùng tiến lên cướp Vô Cực Đỉnh trở về!"
Minh Thù chuyển đến cửa hang, lay cửa hang nhìn về phía bên ngoài.
Bên ngoài là một vùng đất trống, lúc này nam nhân bị vây giữa, tất cả mọi người công kích một mình hắn, nam nhân đều lộ ra vẻ thong dong trấn định, tung chiêu không nhanh không chậm.
Minh Thù nhìn những người kia ngã xuống đất, chết rất cực kỳ không cam tâm.
Nam nhân giải quyết xong người cuối cùng, hắn vung tay lên, ngọn lửa màu đen từ trong tay áo tràn ra càn quét thi thể trên mặt đất.
Ngọn lửa lướt qua, thi thể liền bị đốt thành tro bụi.
Minh Thù: "..."
Có chút kinh khủng nha!
Minh Thù liếc nhìn bên ngoài sơn động, cô có nên chạy trốn hay không...
"Tiểu Hoa thần muốn đi đâu?"
Lạc Hàm lặng yên không tiếng động đứng trước mặt Minh Thù, khuôn mặt cười tươi như hoa, phảng phất người vừa rồi giết người không phải hắn.
"Đều đã chạy được... Tu luyện không tệ." Lạc Hàm tán dương một tiếng sau đó thô lỗ mang cô về trồng trong chậu, cuối cùng còn vẻ trận pháp bốn phía.
Minh Thù: "..." Con bà nó, ngươi chờ đó cho trẫm!
Mấy ngày kế tiếp đều có người đến tìm Lạc Hàm gây phiền phức, bất quá kết quả đoán chừng đều bị hắn xử lý.
Hôm nay Lạc Hàm từ bên ngoài trở về, hắn đem một ít linh thạch đặt trong chậu hoa, xếp thành một linh trận.
Minh Thù nhìn linh khí dần dần dồi dào, hắn dẫn linh khí từ đâu tới?
Trải qua mấy ngày từ những người muốn tìm chết kia để lộ ra tin tức, nơi này hẳn là Ma Giới...
Lạc Hàm xích mặt lại gần: "Tiểu Hoa thần phải tu luyện thật tốt nha."
Minh Thù liền dùng một lá cây quất tới.
Lạc Hàm: "..."
-
Thời gian kế tiếp, Minh Thù rất xác định con hàng này chính là muốn nuôi cô tốt, sau đó dùng cô làm một chuyện xấu xa gì đó.
Nhưng Minh Thù vẫn phải tu luyện.
Chỉ có lợi hại mới có thể treo hắn lên đánh!
Lạc Hàm không ngừng tìm các loại đồ vật cho Minh Thù, tu vi của Minh Thù từ từ đi lên.
Đảo mắt, cô đã cùng Lạc Hàm ở chung được trăm năm.
Phần lớn thời gian Minh Thù đều tu luyện, Lạc Hàm có đôi khi cũng sẽ không biết tung tích, cho nên giao lưu giữa bọn họ...
Đại khái chính là Lạc Hàm tiện miệng, Minh Thù dùng đất đập hắn.
Lạc Hàm tại Ma Giới có rất nhiều kẻ thù, cách một đoạn thời gian sẽ có người đến nơi này tìm hắn gây phiền toái, sau đó bị xử lý.
Vòng đi vòng lại.
Năm thứ hai trăm, Minh Thù đã có thể tùy ý hoạt động, bất quá khoảng cách biến hóa vẫn còn một đoạn thời gian rất dài.
Lạc Hàm từ bên ngoài trở về, thấy Minh Thù chiếm lấy giường của mình, ánh mắt hoa đào lóe lên một tia sáng, khuôn mặt lại hết sức ôn nhu: "Tiểu Hoa thần, gần đây ngươi càng ngày càng nghịch ngợm."
"Ngủ của ngươi một cái giường mà thôi, ồn ào cái gì."
Lạc Hàm khẽ nhếch mày lên, ngữ điệu kinh ngạc: "A, biết nói chuyện rồi."
Minh Thù: "..."
Minh Thù cọ một chút ngồi dậy, lung lay đóa hoa trên đỉnh đầu.
Phương hướng đóa hoa nhắm ngay Lạc Hàm: "Ngươi nghe thấy ta nói chuyện?"
Lạc Hàm nâng lên một nụ cười: "Ta không có bị điếc cho nên nghe thấy được. Chúc mừng ngươi Tiểu Hoa thần, khoảng cách biến hóa lại tiến thêm một bước."
Minh Thù nhảy xuống giường: "Nghe thấy là tốt rồi, ta đã sớm muốn mắng ngươi, nghẹn chết ta rồi..."
Lạc Hàm: "..."
Minh Thù chống nạnh, chỉ vào Lạc Hàm mắng một trận, từng câu từng câu đều không bị lặp lại.
Nụ cười trên khóe miệng của Lạc Hàm dần dần ngưng lại..
Chờ thời điểm Minh Thù lấy hơi, Lạc Hàm thanh âm trầm thấp hỏi: "Mắng đủ chưa?"
Minh Thù: "Đói bụng."
Lạc Hàm: "..."
Lạc Hàm một hơi giấu ở trong lòng, xả ra không được, nhịn xuống cũng không xong, hận không thể một tát chụp chết cô, nhưng ngẫm lại cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Chờ thời điểm hắn cho cô đẹp mặt!
Lạc Hàm từ trong tay áo lấy ra một chút thực vật mang theo linh khí ném qua: "Tiểu Hoa thần, ngươi còn ký ức không?"
Minh Thù nhận lấy thực vật hấp thu linh khí.
"Ký ức ngươi ngược đãi ta sao? Yên tâm, ta sẽ nhớ kỹ, không dám quên."
Lạc Hàm dò xét cô bằng hai mắt, ánh mắt hơi liễm lại, cười cười tẩy trắng: "Ta
lại chưa từng nuôi hoa, làm sao biết ngươi cần linh khí, ngươi lại không nói cho ta biết."
"Ta làm sao nói cho ngươi viết?" Lời của trẫm nói ngươi mẹ nó cũng nghe không hiểu a!
Lạc Hàm nở nụ cười mê người: "Vậy cũng không phải do ta, ngươi không nói, làm sao ta biết ngươi cần?"
Minh Thù: "..."
Tay thật ngứa.
Muốn đánh chết hắn.
"Lại nói, sau đó không phải ta đã dẫn linh trận cho ngươi sao, ta đối với ngươi có phải rất tốt hay không, cả đời ta đều không đối với ai tốt như vậy, ngươi là người đầu tiên."
"Ha ha."
Ngươi chờ đó cho trẫm!
Từ khi Minh Thù biết nói chuyện, Lạc Hàm miệng thì càng tiện, hành vi càng lác liệt để Minh Thù hận không thể tháo hắn thành tám khối chôn đi.
"Tiểu Hoa thần, ta tìm được một vật tốt.
Lạc Hàm hấp tấp tiến vào, đem một gốc thực vật phóng tới trước mặt cô.
"Chí ít năm trăm năm có thể để tu vi của ngươi gia tăng không ít."
Minh Thù cuốn gốc thực vật kia lên, chậm rãi hấp thu.
Kết quả...
Sáng ngày thứ hai.
Minh Thù nhìn lá rụng đầy đất cùng nhánh hoa trụi lủi của mình.
"Lạc Hàm!!"
"Ha ha ha ha ha ha ha..." Lạc Hàm cười đến nghiêng ngả: "Như ngươi vậy cũng thật đẹp mắt, ngươi xem."
Lạc Hàm tạo ra cho Minh Thù một thủy kính.
Bên trong thủy kính, Minh Thù chỉ còn lại một đóa hoa trên đỉnh giống như gà rừng bị lột sạch lông.
Không được cản trẫm!
Hôm nay trẫm phải đánh chết cái tên Xà tinh bệnh này!
"Thay đổi hình tượng, thay đổi tâm tình, ta cảm thấy như ngươi vậy rất đẹp, có một không hai, rất đặc biệt."
Minh Thù bảo trì nụ mỉm cười —— mặc dù không nhìn thấy.
Ban đêm Minh Thù chờ Lạc Hàm đi ngủ, vụng trộm lẻn qua, biến ra một thanh cái kéo lớn răng rắc răng rắc đem mái tóc kia của hắn cắt đến hỗn loạn.
Lạc Hàm đối với cô cũng không có quá nhiều phòng bị, không biết có phải là bởi vì cô quá yếu hay không, hắn hoàn toàn không để vào mắt.
Cho nên Minh Thù rất dễ dàng ra tay.
Hôm sau, Minh Thù nhận được cái nhìn chăm chú dạo người của Lạc Hàm.
Cô lung lay nhánh hoa đã không có lá cây.
Để ngươi làm!
Chuyện như vậy đều chỉ là việc nhỏ.
Hắn còn cho cô hấp thu linh thực mang theo ma khí, hại cô xém chút tẩu hỏa nhập ma, sau đó một mặt vô tội nói mình không chú ý.
Mẹ nó!
Nếu không phải hắn động tay động chân, cô làm sao lại không phát hiện?
Vậy liền coi xong, cô có thể cưỡng ép giải thích vì —— hắn là muốn cho mình biến thành ma tu giống như hắn.
Đương nhiên Minh Thù cũng sẽ không để mình lỗ như vậy, bị chỉnh rồi, tối hôm sau đều sẽ trả lại gấp đôi.
Một người một hoa cứ như vậy tra tấn lẫn nhau.
"Tiểu Hoa thần, ngươi có muốn đổi đất hay không?" Lạc Hàm cười hì hì lại gần.
"Không đổi." Lại muốn hại trẫm!
"Không cần khách khí, ta giúp ngươi đổi."
"Ta không đổi!" Minh Thù cuốn đất lên đập trên mặt Lạc Hàm:"Ngươi cách xa ta một chút!"
Lạc Hàm tránh khỏi bùn đất, cười tủm tỉm quở trách cô: "Ài, Tiểu Hoa thần ngươi như vậy cũng thật làm người ta thương tâm, ta tốt bụng giúp ngươi, ngươi làm sao còn bất nhân như thế."
"Ngươi không phải là người."Hắn chính là cầm thú!
"Ngươi làm sao lại mắng chửi người khác."
"Ngươi là người sao?"
"..."
Lạc Hàm không trả lời được vấn đề này.
Bởi vì trên ý nghĩa chân chính mà nói, hắn quả thật đã không tính là người.