"Hoa Nhi!"
Lăng Vô mang theo vài Thần tộc trước đó bị trói xuất hiện, thừa dịp Ma Quân phân tâm ứng phó Diệt ma trận liền đem Hạnh Hoa cướp về.
"Đi!" Lăng Vô nhận ra trận pháp này, cũng không dự định tham chiến.
Bọn hắn là Thần tộc, Diệt ma trận đối với bọn hắn vô dụng, bọn hắn có thể rời khỏi nơi này.
"Thái tử điện hạ..." Hạnh Hoa giữ chặt hắn: "Ta không đi được."
"Cái gì?"
"Trong thân thể ta có ma khí..." Hạnh Hoa đẩy hắn: "Ta không đi được, điện hạ chàng đi đi."
Lăng Vô nơi nào chấp nhận, ấn lấy cánh tay Hạnh Hoa, Hạnh Hoa không có nói láo, trong cơ thể của cô ta quả thật có ma khí.
Hạnh Hoa không đi được, Ma Quân cùng Lăng Vô lúc này còn có thể đánh nhau vì cô ta.
Minh Thù ôm lấy Phật liên xem kịch, dùng lá cây đâm Lạc Hàm: "Ngươi xem, cái này không phải là giận dữ vì hồng nhan sao?"
Lạc Hàm: "..."
Lạc Hàm chuyển đổi vị trí, tránh đi ánh sáng trên bầu trời rơi, không cùng Minh Thù thảo luận vấn đề này.
Ánh sáng càng ngày càng nhiều, ma tộc coi như không chạm tới cũng cảm giác rất khó chịu.
Bá ——
Kiếm khí từ phía trước truyền đến, tại mặt đất vạch ra một cái khe sâu trực tiếp hướng về phía Minh Thù bên kia.
Lạc Hàm đưa tay, bàn tay đẩy ra bên ngoài một cái.
Kiếm khí bị ngăn lại thay đổi phương hướng đâm vào hai bên, một vài ma tộc bị liên lụy, bị kiếm khí đụng bay sau đó lại đụng phải ánh sáng.
Da thịt trên người ma tộc bắt đầu hòa tan giống như bị quăng vào chảo dầu.
"Ngươi là ai!" Lăng Vô nhìn chằm chằm Lạc Hàm.
Người đàn ông này nhìn qua không giống ma tộc...
Nhưng thứ quanh quẩn bên người hắn đúng là ma khí.
"Cửu trọng thiên Thái tử..." Lạc Hàm thì thầm một tiếng, bên trong cặp mắt đào hoa có chút lạnh lẽo: "Vừa rồi ngươi muốn làm gì?"
"Đưa Phật liên cho ta!"
Lạc Hàm đột nhiên cười lên: "Ha ha ha, Tiểu Hoa thần ngươi nghe thấy không?"
Minh Thù nói: "Cho hắn còn không bằng cho ta ăn."
Lạc Hàm: "..." Tốt! Các ngươi từng người từng người đều đánh chủ ý lên Phật liên của lão tử!!
"Ta không đưa thì sao?"
"Hiện tại đã ở bên trong Diệt ma trận, năng lực của ma tộc các ngươi sẽ bị suy yếu, ngươi không phải là đối thủ của ta!" Lăng Vô nói: "Đưa Phật liên cho ta."
"Ta cũng cần Phật liên." Nếu hắn không cần, tại sao phải tốn sức đi tìm? Làm sao có thể giao ra!
Lăng Vô nhíu mày, kiếm trong tay hất lên vạch ra hai đạo đường cong trong không khí.
Thân ảnh của hai người lập loè bên trong ánh sáng.
Cơ hồ đều không thấy rõ chiêu thức.
Lần trước Minh Thù là để thú nhỏ đánh lén cho nên một chiêu liền ngã.
Chính diện đánh, thực lực của Lăng Vô không thể khinh thường.
Lạc Hàm một tay đánh không tiện lắm, thuận tay đem Phật liên kín đáo đưa cho Minh Thù.
Minh Thù: "..."
Phát tài!
Minh Thù ôm lấy Phật liên Lạc Hàm kín đáo đưa cho cô, nuốt một ngụm nước bọt, mùi vị kia thật thơm ngon.
Rất muốn cắn một cái.
Minh Thù ôm Phật liên, không có cách nào bắt lấy Lạc Hàm, cho nên khi kiếm khí ở phía trước quét tới, Minh Thù bị quét đến, thân thể đột nhiên ngã xuống dưới.
"Tiểu Hoa thần!"
Lạc Hàm một tay vớt được Minh Thù.
Lăng Vô lách mình bay tới, kiếm trong tay vung về phía Lạc Hàm, Lạc Hàm đưa lưng về phía hắn, lúc này quay lại thủ đã không kịp.
Trong chớp mắt, Minh Thù mượn tay Lạc Hàm nhảy lên bả vai hắn, bản thể đột nhiên biến lớn ngăn trở một kiếm kia.
Lạc Hàm cuồng loạn trong lòng, trở lại ôm lấy Minh Thù, đồng thời lui về phía sau.
Ánh sáng rơi xuống trên người hắn, hắn cũng không có tránh đi, cứng rắn tiếp tục chống đỡ.
"Tiểu Hoa thần?"
Đóa hoa của Minh Thù tiu nghỉu xuống, nhìn thấy lá cây của mình bị chém đứt: "Hắn chém đứt lá cây của ta!"
Nghe giọng nói của Minh Thù không có vấn đề, Lạc Hàm có chút thở phào, trấn an cô: "Không sao, sẽ còn lớn lên."
"Ta muốn đi đánh hắn." Lá cây chính là tóc! Không có tóc chẳng phải là hói đầu!
Cũng dám chém tóc trẫm!
Không thể tha thứ!
"Tiểu Hoa thần..."
Minh Thù đột nhiên cảm thấy có chút choáng, vừa rồi hấp thu hết Phật liên, lúc này có một cỗ lực lượng trong cơ thể cô đang mạnh mẽ đâm tới.
Mà Phật liên bị cô ôm đang động đậy vọt vào trong cơ thể cô.
Cái này là thứ đồ chơi gì?
"Tiểu Hoa thần!"
Thanh âm của Lạc Hàm vang lên mang theo vài phần lo lắng.
Minh Thù không kháng cự được những lực lượng đang tiến vào thân thể cô.
"Tiểu Hoa thần..."
Thanh âm của Lạc Hàm bị ngăn cách, ý thức của cô đang không ngừng mất đi... Mất
đi...
Sau đó liền lâm vào một không gian xa lạ.
Trong đầu mê man, phảng phất trở lại một nơi nào đó làm cho cô cảm thấy rất dễ chịu.
Nhưng cảm giác như vậy rất nhanh liền biến mất.
Đau đớn cuốn tới, tứ chi không khác nào bị đại lực lôi kéo, gân cốt cũng bắt đầu đau.
Đau quá...
Không biết qua bao lâu, Minh Thù mới cảm giác đau đớn biến mất.
Linh khí từ bên ngoài vọt tới xoa dịu thân thể của cô.
Rốt cục cảm giác mệt mỏi cũng biến mất.
Cô thử mở mắt ra, ánh sáng lần nữa tiến vào thế giới của cô.
"A, ngươi đã tỉnh."
Một gương mặt của nữ hài tử xuất hiện mang theo ý cười kinh hỉ, trên mặt có lúm đồng tiền, nhìn qua vô cùng khả ái.
Minh Thù dùng sức trừng mắt nhìn.
Lọt vào tầm mắt chính là giá đỡ bò đầy hoa màu tím, lúc này cô đang nằm trên giường êm ái, giá đỡ bốn phía treo lụa mỏng, sương mù lượn quanh không khác nào tiên cảnh.
Không phải cô đang ở Ma Giới sao?
"Đây là đâu?"
"Cửu trọng thiên." Tiểu cô nương lúm đồng tiền giòn tan trả lời: "Ngươi là Hoa Tiên mới tăng cấp nha."
Minh Thù: "??"
Phi... Phi thăng rồi?
"Tại sao ta lên được?" Cô nhớ kỹ là đang đánh nhau, sau đó Phật liên giống như để cho cô hấp thu, sau đó... Liền phi thăng?
"Phi thăng lên." Tiểu cô nương lúm đồng tiền nghi hoặc: "Không phải đều là lên như thế sao?"
Còn có thể phi thăng như thế sao?
Ngủ một giấc liền phi thăng?
Minh Thù ngồi dậy, ánh mắt rơi vào bàn tay trắng nõn của mình.
... Có thân thể!
Rốt cục cũng không cần ăn đất!
"Có gì ăn không?" Minh Thù bắt lấy tiểu cô nương lúm đồng tiền, cả mắt đều là ngôi sao nhỏ, rất lâu cô đã không ăn cái.
Tiểu cô nương lúm đồng tiền thấy Minh Thù không tốt lắm: "Có... Có, ngươi chờ một chút, ta đi lấy cho ngươi."
Tiểu cô nương lúm đồng tiền rất nhanh cầm một vài thứ trở về cho Minh Thù.
"Cảm ơn." Minh Thù tặng cho cô ấy một nụ cười xán lạn.
Tiểu cô nương lúm đồng tiền sửng sốt một chút, thời điểm trước đó chăm sóc cô liền phát hiện dung mạo của cô đặc biệt xinh đẹp, không nghĩ tới cười lên lại càng đẹp mắt như vậy.
Gò má cô ấy hơi ửng đỏ một chút: "Ta tên Thanh Chi, ngươi tên gì?"
"Cẩm Sắt."
"Ngươi là hoa gì?" Thanh Chi hiếu kì.
"Ta cũng không biết, đại khái là hoa dại đi." Mình là đóa hoa gì cũng không biết, trẫm cũng rất tuyệt vọng.
"Hoa dại cũng có thể phi thăng? Ngươi thật lợi hại!" Thanh Chi một mặt sùng bái.
Minh "hoa dại" Thù: "..."
Trẫm cũng cảm thấy thật lợi hại, ngủ một giấc liền phi thăng.
Minh Thù vừa ăn vừa hỏi Thanh Chi, hiểu rõ chuyện lúc trước một chút.
Bách Hoa tu luyện phi thăng lên đều sẽ lấy bản thể xuất hiện ở đây, sau khi được tiên linh nuôi dưỡng mới biến hóa.
Thanh Chi chính là chuyên gia ở đây chăm sóc những đóa hoa vừa phi thăng này chuẩn bị biến hóa thành Hoa Tiên.
Không sai, không phải Hoa thần, là Hoa Tiên...
Cô bây giờ là Hoa Tiên..
Luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Minh Thù hỏi Thanh Chi chuyện của ngoại giới, Thanh Chi cơ hồ không hề rời khỏi nơi này, chuyện của ngoại giới, cô ấy tuyệt đối không biết.
Thanh Chi nói: "Lát nữa ta dẫn ngươi đến đại điện bên kia, sau khi đăng ký, thân phận của ngươi chính là Hoa Tiên."