Anh Lạc một mình đi trước, trực tiếp lên Vấn tâm đài thề, hơn nữa thề đặc biệt nặng.
Tộc trưởng Phượng tộc cũng có chút chấn kinh.
Bất quá nghĩ đến con gái của mình nếu quả thật đã làm qua chuyện đó, sao có thể lớn mật như thế.
Nghĩ như vậy mới thoáng yên tâm một chút.
Anh Lạc thề xong, đứng trên Vấn tâm đài trong chốc lát, Vấn tâm đài cũng không có bất kỳ phản ứng gì.
Minh Thù ăn trái cây đến vui sướng vẫn không quên thúc giục tiểu khả ái một chút: " Hoa Thần Hạnh Hoa, đến lượt ngươi rồi."
Hạnh Hoa cơ hồ là dán chặt trong ngực Lăng Vô.
Nghe thấy thanh âm của Minh Thù, mồ hôi lạnh chảy ướt sũng cả người.
Hạnh Hoa hơi mấp máy môi: "Ta..."
Làm sao bây giờ...
Vấn tâm đài căn bản không giả được.
Lăng Vô đã nhìn ra Hạnh Hoa có vấn đề, đáy lòng có chút kinh ngạc cùng kỳ quái, nhưng càng nhiều hơn chính là muốn làm sao đem chuyện này cho qua đi.
"Sẽ không thật sự là Hoa Thần Hạnh Hoa nói dối chứ?"
"Không đến mức đó đi..."
"Vậy cũng khó nói, việc ngày hôm nay..."
Mọi người ngầm hiểu lẫn nhau.
Yến hội ngày hôm nay thế nhưng là tổ chức vì Lăng Vô cùng Anh Lạc.
Yến hội này tự nhiên cũng không phải nói tổ chức liền tổ chức, tại chuyện Ma Giới trước đó đã truyền ra tin tức
Thái tử hiện tại là thích Hạnh Hoa, nhưng vạn nhất thật sự phải cưới Anh Lạc, vậy Hạnh Hoa coi như khó chịu.
Làm Thần Tiên nhiều năm như vậy, trong bụng ai lại không có điểm cong cong thẳng thẳng.
Mọi người có lẽ đã đem toàn bộ sự kiện bổ não đến không sai biệt lắm.
Hạnh Hoa không dám đi lên, Minh Thù thúc giục, cô ta cũng chỉ là nắm lấy Lăng Vô, không dám lên tiếng.
Trong đầu cô ta đang hỗn loạn tưng bừng.
Làm sao bây giờ...
Chẳng lẽ thật sự phải đi lên?
"Ta xem..."
Anh Lạc bị tộc trưởng Phượng tộc giữ chặt, cô ấy không hiểu nhìn cha mình, tiểu hồ ly này nói xấu con gái của ngươi a! Không dạy dỗ sao?
Tộc trưởng Phượng tộc dùng ánh mắt trấn an cô ấy.
Anh Lạc bĩu môi, nhu thuận đứng ở phía sau hắn.
Tộc trưởng Phượng tộc nói: "Thái tử điện hạ, ta xem hôm nay sợ rằng phải phụ một chuyện tốt của Thiên Đế, chuyện của ngươi cùng con gái ta nên dừng lại."
Gánh nặng trong lòng Lăng Vô liền được giải khai.
Tộc trưởng Phượng tộc đây là cho hắn một bậc thang.
"Bất quá ta còn một việc."
Tộc trưởng Phượng tộc cho hắn một bậc thang, Lăng Vô rất phối hợp: "Tộc trưởng cứ nói."
Tộc trưởng Phượng tộc nhìn về phía Minh Thù.
"Đang cắn trái cây" Minh Thù: "..."
Nhìn trẫm làm gì?
Việc này cùng trẫm ăn trái cây cũng không có quan hệ!
"Chuyện của Bắc Hải Long Vương năm đó thật ra còn có nguyên nhân, cụ thể ta sẽ bẩm báo cùng Thiên Đế. Chỉ là vị trí Hoa Thần này ta cũng xin cho Hoa Thần Cẩm Sắt trở về, hi vọng đến lúc đó Thái tử điện hạ không nên nhúng tay."
Minh Thù xém chút không có ngồi vững.
Lại có thể có người giúp trẫm nói chuyện?!
Mặc dù có rất nhiều loại Hoa thần, nhưng vị trí tộc trưởng Phượng tộc nói chính là thống lĩnh Hoa thần điện Bách Hoa.
Lăng Vô cũng kinh ngạc, đây không phải là ép buộc Hạnh Hoa thoái vị sao?
Tộc trưởng Phượng tộc thần sắc trang nghiêm: "Thái tử điện hạ, đáp ứng chuyện này, việc này coi như xong."
Lăng Vô nhíu mày lại thành chữ Xuyên (川).
Hắn không đáp ứng, Hạnh Hoa sẽ tránh không được việc lên Vấn tâm đài.
Phản ứng của Hạnh Hoa đã nói rõ hết thảy, cô ta đang nói láo.
Hạnh Hoa nắm lấy Lăng Vô, trong con ngươi mang theo vài phần ủy khuất cùng khẩn thiết.
Lăng Vô nhìn thấy, nhưng với cục diện bây giờ, hắn không thể không đáp ứng.
"... Được."
Trong con ngươi Hạnh Hoa có chút tối sầm lại.
Tộc trưởng Phượng tộc gật đầu, xoay người nhìn về phía đám người: "Chuyện hôm nay chính là hiểu lầm giữa con gái ta cùng Hoa Thần Hạnh Hoa..."
Tộc trưởng Phượng tộc nói hai ba câu liền đem chuyện này định thành hiểu lầm.
Nhưng mọi người trong lòng đã rõ ràng, bên ngoài còn phải phụ họa.
Tộc trưởng Phượng tộc đã đem vị trí Hoa Thần này của Hạnh Hoa xuống... Tương đương với việc trừng phạt.
Chỉ là...
Chuyện của Bắc Hải Long Vương cùng Cẩm Sắt lại là xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Bắc Hải Long Vương chết không có quan hệ gì với cô?
-
Tiểu Tiên ở Vấn tâm đài nhìn đám người này hùng hùng hổ hổ đến lại không hiểu thấu rời đi cũng rất mơ màng.
Minh Thù cùng cha con Anh Lạc rơi lại cuối cùng
Minh Thù vẫn ngồi ở chỗ cũ, trong tay chỉ còn một cái đĩa không.
"Tộc trưởng, vì sao ngươi phải giúp ta? Không tiếc để con gái của ngươi chịu ủy khuất, giao tình của ta cùng ngươi cũng không có thâm hậu như vậy a?" Đám người tản ra, Minh Thù trực tiếp hỏi.
Ánh mắt tộc trưởng Phượng tộc trầm xuống.
Vài giây sau, hắn
thở dài: "Năm đó ta nhận được tin tức liền nhanh chóng trở về, nhưng không nghĩ tới vẫn là chậm một bước, việc Bắc Hải Long Vương chết không có quan hệ gì với ngươi, để ngươi chịu ủy khuất rồi."
Nhìn bộ dáng này của tộc trưởng Phượng tộc, lời Anh Lạc nói hẳn là sự thật.
Bắc Hải Long Vương thật sự là vì đào hôn, tự mình muốn chết để tránh đến hạ giới.
Kết quả bị người ta lợi dụng...
Vậy người lợi dụng hắn là ai, Lăng Vô hay là Hạnh Hoa?
Lăng Vô là muốn để nguyên chủ nhường ngôi cho Hạnh Hoa, đạt thành mục đích gả cô ra ngoài để không cần tính kế giết cô.
Vậy cũng chỉ có Hạnh Hoa.
Vở kịch ngày hôm nay nếu như không có cô xuất hiện quấy rối việc đến Vấn tâm đài, nói không chừng chứng cứ Hạnh Hoa lấy ra đã đủ để Anh Lạc cõng cái nồi này.
Tiểu khả ái này có chút lợi hại nha.
"Ta cho là ngươi đã..."
Tộc trưởng Phượng tộc nói không ra lời, nhưng ý tứ biểu đạt đúng chỗ.
Cho là cô đã không còn.
Cho nên hắn cũng không cần thiết bốc lên chuyện này.
"Ta sống lại chính là một kỳ tích nha."
"??"
Hắn làm sao cũng cảm thấy Hoa Thần Cẩm Sắt có điểm gì là lạ?
"Khục... Chuyện này ta sẽ nói với Thiên Đế." Tộc trưởng Phượng tộc nói: "Ngươi yên tâm."
Tộc trưởng Phượng tộc không để đêm dài lắm mộng, lúc này liền đi gặp Thiên Đế.
-
Một bên khác, Hạnh Hoa bị Lăng Vô mang về, lại cho tất cả mọi người lui xuống, Lăng Vô trầm mặc nhìn Hạnh Hoa.
Hạnh Hoa cẩn thận nhìn hắn mấy lần, cuối cùng đột nhiên quỳ xuống.
"Hoa Nhi, nàng làm gì."
Lăng Vô lập tức đỡ cô ta dậy.
"Thân thể nàng còn chưa tốt, nhanh ngồi xuống."
"Thật xin lỗi điện hạ..." Hạnh Hoa cúi đầu rơi lệ: "Ta không phải cố ý, ta thật sự không phải cố ý."
"Tại sao nàng phải..." Giọng nói Lăng Vô tràn đầy sự bất đắc dĩ.
Hạnh Hoa kéo tay Lăng Vô, nức nở nói: "Ta biết cô ta là Anh Lạc, trước kia ta đã gặp qua cô ta một lần... Ta thừa nhận, ta là bởi vì ghen cho nên mới... Nhưng điện hạ, ta là sợ mất đi chàng, ta chỉ có chàng, ta không thể mất đi chàng."
Hạnh Hoa không có phủ nhận, ngược lại hào phóng thừa nhận hết mọi việc.
Cô ta chính là ghen.
Cho nên mới đối như vậy với Anh Lạc.
Quả nhiên nghe thấy mấy câu cuối cùng kia, sắc mặt Lăng Vô mới có chút hòa hoãn.
"Hoa Nhi, chúng ta đã nhiều năm như vậy, nàng còn chưa tin ta. "
"Thế nhưng... Thế nhưng Thiên Đế vẫn luôn không đồng ý, Hoa Nhi biết mình không xứng với chàng... Thật xin lỗi điện hạ, là Hoa Nhi bị ma quỷ ám ảnh, nhưng sau đó ta đã thật sự rất hối hận, thế nhưng là ta sợ hãi, ta không dám nói..."
Lăng Vô ôm cô ta đến cái ghế bên cạnh ngồi xuống, sửa sang lại sợi tóc có chút loạn, nâng lấy khuôn mặt tràn đầy nước mắt của cô ta.
"Được rồi, chuyện này ta sẽ xử lý, nàng đừng nghĩ lung tung, điều dưỡng thân thể cho thật tốt."
"Điện hạ, chàng tha thứ cho ta sao?"
Lăng Vô vỗ vỗ đầu cô ta: "Lần sau không được làm chuyện như vậy, ta sẽ không thích người khác, ta chỉ thích nàng, biết chưa?"
Hạnh Hoa gật gật đầu.
Lăng Vô ôm cô ta nhẹ giọng an ủi.
Hạnh Hoa khóc thút thít một lát, giống như lo lắng: "Điện hạ, Cẩm Sắt..."
"Hoa Nhi, không sao, ta sẽ cho nàng một thân phận tốt hơn."