Lạc Hàm kéo quần áo xốc xếch lên.
"Chúng ta hòa nhau."
Động tác của Lạc Hàm dừng lại, hắn chậm rãi ngẩng đầu, cặp mắt đào hoa nguy hiểm nheo lại: "Tiểu Hoa thần, chiếm tiện nghi của ta, ngươi liền muốn hòa nhau?"
Minh Thù từ trong tay áo lấy ra một trái cây, ngồi vào trên mặt bàn bên cạnh, chân đạp trên ghế, phong cách Hoa Thần bá đạo online.
"Ngươi được tiện nghi còn lên mặt? Coi như là ta thua thiệt, ta liền sờ soạng phía trên ngươi, không bằng ta sờ một lần nữa rồi hòa nhau?"
Lạc Hàm: "..."
Cô là nữ nhân sao?
Chưa từng thấy qua nữ nhân nào không biết xấu hổ như thế!
Bình tĩnh!
Bình tĩnh!
Cô không biết xấu hổ cũng không phải ngày một ngày hai.
Có gì tốt để ngạc nhiên!
Lạc Hàm ngăn chặn hỏa khí, chậm rãi mặc quần áo.
"Ta đã lớn như vậy, cho tới bây giờ chưa từng có người nào sờ qua ta, Tiểu Hoa thần, chẳng lẽ ngươi không nên chịu trách nhiệm với ta?"
"Ta đã lớn như vậy, cũng đã sờ qua nhiều người, người người đều muốn ta phụ trách, chẳng phải ta sẽ có được ba ngàn hậu cung?"
Sờ qua nhiều người?
Ba ngàn hậu cung?
Cô...
Hỗn đản a!
Lạc Hàm tức giận đến không biết nên làm sao để biểu đạt nội tâm phẫn nộ của mình.
Hắn nhìn Minh Thù, lại nhìn tay mình, có chút nắm chặt, sau đó phất tay áo rời khỏi phòng.
Lạc Hàm một đường rời khỏi Cửu trọng thiên.
Gió lạnh làm cho hắn hơi tỉnh táo một chút.
Hắn đang làm gì?!
Rõ ràng hắn là đến giải quyết cô, vì sao lại biến thành... Hắn sắp bị cô giải quyết?
Không được!
Phật liên vẫn còn ở chỗ cô.
Ngươi không thể sa đọa!
Không thể sa đọa!
Thế nhưng trong đầu luôn luôn không nhịn được hiện lên dáng dấp của cô, một cái nhăn mày, một nụ cười xinh đẹp, bàn tay tinh tế trắng nõn mơn trớn làn da hắn, mang theo cảm giác tê dại run rẩy, phảng phất có dòng điện chảy dọc đến toàn thân.
Lạc Hàm lắc đầu.
Không thể suy nghĩ.
Cô chẳng phải là cái gì.
Không phải...
Không nghĩ đến cô.
Không phải chỉ là một đóa hoa sao?
Cũng không phải chưa từng thấy qua...
Thế nhưng là hoa sờ qua hắn thật sự chưa từng thấy qua.
A!
Lạc Hàm đột nhiên vung tay áo, lực lượng vô hình khuếch tán ra, ngọn núi phương xa vang lên một tiếng rầm trời, bị nạo một nửa.
Lạc Hàm không biết mình bay đến chỗ nào, phiền não rơi vào một chỗ trong dãy núi, dự định một mình yên tĩnh, suy nghĩ một chút chuyện nhân sinh.
Kết quả hạ xuống liền phát hiện đối diện là một đám ma tộc đang đứng đó.
Ma tộc: "..."
Lạc Hàm: "..."
Ma tộc: "..." Vừa rồi ngọn núi kia bị nổ là cảnh cáo bọn họ sao?
Lạc Hàm: "..." Nơi này vì sao lại có một đám ma tộc?
"A!"
Ma tộc đột nhiên kêu to, tự phần mình tản ra.
"Lạc Hàm đến rồi!"
"Chạy mau a!"
Lạc Hàm: "..."
Lạc Hàm lười để ý đến đám kỳ lạ này, tiếng ồn ào bực bội, mũi chân hắn điểm nhẹ lên mặt đất, giẫm lên ngọn cây biến mất trong tầm mắt các ma tộc.
"Đi rồi?"
"Đi ngang qua sao?"
"Đi thật sao?"
Các ma tộc ngoi đầu lên, cảnh giác dò xét bốn phía, xác định Lạc Hàm đi rồi mới xấu hổ đối mặt nhau vài lần, trấn định đi lại chỗ cũ, phảng phất như vừa rồi người kêu to chạy trốn không phải bọn hắn.
Ma tộc dẫn đầu đứng ra ổn định lòng quân.
"Không phải chỉ là một Lạc Hàm sao, nhìn các ngươi sợ hãi xem, có gì phải sợ, chúng ta nhiều người như vậy, sao có thể sợ một mình hắn..."
"Ngươi nháy mắt ra hiệu làm gì?"
"Ngươi run cái gì! Ta nói chuyện với các ngươi, các ngươi đây là thái độ gì, có còn muốn lăn lộn hay không!"
Có ma tộc chỉ chỉ đằng sau.
Ma tộc kia biểu lộ cứng lại.
Sau đó chậm chạp xoay người.
Nam nhân áo trắng như tuyết chắp tay đứng giữa không trung, dung nhan tuyệt mỹ không khác nào thần tiên giáng trần làm cho người ta không dám khinh nhờn.
Nhưng đây là một ma tộc...
Lạc Hàm từ trên cao nhìn xuống bọn hắn: "Các ngươi ở đây làm gì?"
"Cái này cái này cái này... Chúng ta..."
"Các ngươi thế nào?"
"Chúng ta..."
-
Sau một thời gian uống cạn chung trà.
Lạc Hàm dựa vào tảng đá lớn, đối diện là một đám ma tộc run lẩy bẩy đứng đấy, nội tâm tràn ngập tuyệt vọng, vì sao bọn hắn tùy tiện chọn một chỗ cũng gặp phải tên sát tinh này!
"Nói cách khác, Ma Quân của các ngươi muốn tiến đánh Cửu trọng thiên?"
"Là... Vâng..."
"Hắn có phải điên rồi hay không?"
"... Vâng... Vâng... Không phải, không phải..."
"Đến cùng là điên hay không điên?"
"..." Cái này để bọn hắn trả lời thế nào a!
Nếu như bị Ma Quân biết bọn hắn nói hắn điên rồi, còn có thể sống được để thấy ánh sáng mặt trời ngày mai sao?
Thế nhưmg không nói...
Tựa hồ mặt trăng ngày hôm nay cũng không nhìn thấy.
Mọi người đối mặt vài lần.
Nhất trí điên
cuồng gật đầu.
Pháp không trách chúng!
Bọn hắn cũng là vì bảo vệ mạng sóng, hi vọng Ma Quân có thể hiểu cho bọn hắn.
Ánh mắt Lạc Hàm đảo qua những ma tộc này, hắn bỗng nhiên lên tiếng: "Ta giúp các ngươi."
Ma tộc: "..."
Vừa rồi hình như đã nghe nhầm rồi.
Ta hình như cũng nghe nhầm rồi.
Các ngươi có nghe thấy cái gì không nên nghe hay không?
Lạc Hàm sợ là cũng điên rồi.
-
Cửu trọng thiên, Lăng Tiêu Bảo Điện.
"Báo —— "
Thiên Đế cùng chúng tiên quan đang bàn chuyện, một Tiểu Tiên lảo đảo nghiêng ngã chạy vào, phù phù một tiếng ngã xuống đất.
Hắn đứng lên: "Bẩm báo Thiên Đế, phát hiện đại lượng ma tộc đang tập kết."
"Cái gì?" Thiên Đế giật mình đứng lên: "Ma tộc muốn làm gì?"
"Bọn hắn dường như đang hướng tới thần giới." Tiểu Tiên nói.
Tiên quan phía dưới lập tức nghị luận.
Ma tộc trước đó một chút tiếng gió cũng không có, làm sao bỗng nhiên liền tập kết đội ngũ?
Diệt ma trận chỉ là tạm thời trấn áp, bọn hắn không sợ lần nữa mở Diệt ma trận ra, toàn bộ ma tộc đều xong đời?
Thiên Đế trong lòng không thể nào hiểu được thao tác này của ma tộc.
Nửa ngày mới hỏi: "Có bao nhiêu ma tộc?"
Tiểu Tiên điên cuồng lắc đầu, biểu thị không biết.
Tin tức ma tộc hướng đến thần giới rất nhanh liền truyền khắp toàn bộ thần giới.
Minh Thù cũng nghe thấy tiếng gió.
"Ma Quân điên rồi sao?" Minh Thù cắn một trái cây: "Ài, đừng ăn vụng dưa leo của ta!"
Tiểu Tiên trong Hoa Thần điện run lẩy bẩy: "Đại nhân, bây giờ không phải là lúc quan tâm dưa leo? Ma tộc đang muốn đánh lên a!"
Ma tộc a!
Đại chiến Thần Ma lại sắp bắt đầu sao?
Từ lúc Hồng Hoang bắt đầu, đại chiến Thần Ma vẫn luôn không ngừng diễn ra, cứ cách trăm ngàn năm liền đánh một lần.
Mặc dù Ma tộc vẫn luôn không thắng nổi, nhưng khi đánh nhau, gặp nạn vẫn là Tiểu Tiên không có thực lực gì như bọn họ!
Minh Thù gác chéo chân, run run vô cùng có quy luật trấn an lòng quân.
"Các ngươi nghĩ quá nhiều rồi, ma tộc coi như thật sự đánh lên, người nghênh chiến cũng không phải là các ngươi, một đám hoa như các ngươi có thể làm được cái gì? Các ngươi cứ lo lắng thì làm được cái gì?"
"..."
"Còn có Ma Quân thật rất yêu thích hoa, các ngươi thế nhưng là Hoa Tiên, nếu Thần tộc thật sự thất thủ, các ngươi cũng sẽ không treo, cứ thả lỏng tinh thần."
"..."
Cũng không yên lòng mà lại lo lắng hơn là xảy ra chuyện gì?
Hoa Thần đại nhân là nghiêm túc sao?
"Ma tộc không phải còn có Diệt ma trận đè ép sao? Đến lúc đó khởi động Diệt ma trận, một nồi cho hắn bưng."
"Diệt ma trận... Vì sao lúc trước không đem ma tộc tiêu diệt?"
"Con gái a." Minh Thù vỗ vỗ vai Tiểu Tiên kia: "Âm dương có thứ tự có biết hay không? Được rồi, nói ngươi cũng không hiểu. Được rồi được rồi, đừng vây quanh nữa, chuẩn bị cơm tối đi, những chuyện này phía trên có người bận tâm, các ngươi cũng đừng quản nhiều như vậy."
"..."
Còn có tâm tình ăn cơm chiều sao!!!