Thượng Thần cổ vừa quy vị cứ như vậy triệu tập chúng thần mở hội nghị bên ngoài Thần Điện, hơn nữa còn tùy tiện ngồi theo phong cách kia.
Muốn ngồi thế nào liền ngồi thế đấy.
Nhưng không thể đứng.
Bởi vì Thượng Thần cổ ngửa đầu nhìn người rất khó chịu.
Thượng Thần cổ này cùng bọn hắn nghĩ tới có chút không giống.
Đương nhiên, bản thân là một Hoa Thần lại biến thành Thượng Thần cổ đã rất không thể tin được.
Người nào đó làm đồ ăn cho Minh Thù mang lên cái bàn nhỏ.
Minh Thù liền ngồi trên bậc thang.
Đáy lòng Hạnh Hoa hoảng sợ đến không chịu được, luôn cảm thấy một lát nữa sẽ có chuyện không tốt xảy ra.
Nhưng hiện tại cô ta cái gì cũng không làm được.
"Thần Cổ muốn nói chuyện gì?"
Thiên Đế cẩn thận hỏi Minh Thù.
Thời điểm Thượng Thần cổ tồn tại, hắn còn không biết ở nơi nào, nào dám cùng Minh Thù tự cao tự đại.
Coi như người trước mặt này nhìn rất quen mắt...
Hắn cũng không dám a.
Nghĩ đến thái độ trước kia mình đối với cô, Thiên Đế càng thấp thỏm, cô có thể sẽ tính sổ với mình hay không?
Chuông Luân Hồi cùng thiên đạo đều nhận định là Thượng Thần cổ, thân phận tuyệt đối không phải là giả.
"Không phải chuyện lớn gì, không cần khẩn trương."
Minh Thù không khác nào em gái nhà bên cười đến ngọt ngào.
Nhưng con mịa nó đây chính là Thượng Thần cổ!
Nói ngọt hay không đáy lòng bọn họ cũng không chắc, hoàn toàn ngọt không nổi, không biết cô có ý đồ gì.
Bọn họ nín thở mà đợi.
Minh Thù cười híp mắt nói: "Sau này Cửu trọng thiên nên trồng thêm nhiều trái cây, chủng loại có thể ăn được quá ít."
"..."
Chờ nửa ngày liền nói cái này?
Một Thượng Thần cổ như ngươi cần ăn cái gì sao?
Ngươi thế nhưng là Thần Tiên!
Có một chút tự giác của Thần Tiên hay không!
"Thần Cổ nói đúng lắm, ta lập tức cho người đi làm." Thiên Đế đáp ứng.
Minh Thù vì đồ ăn vặt sau này của mình xong mới phủi tay: "Chuyện tiếp theo nói liên lụy đến hơi nhiều người."
Đám người hai mặt nhìn nhau.
Minh Thù giọng điệu trầm lặng nói: "Chuyện này bắt đầu nói từ lúc Thái tử điện hạ lịch kiếp đi."
Trước kia cô không nói là bởi vì nói cũng không ai tin, lãng phí thể lực.
Sắc mặt Hạnh Hoa trắng bệch, thân thể lung lay sắp đổ.
Vân Nghiêu liếc cô ta một cái, cũng không có quá nhiều biểu lộ.
Hắn thu nhận Hạnh Hoa làm đồ đệ cũng là nể mặt mũi của Thái tử.
Bất quá...
Vân Nghiêu nhìn về phía thiếu nữ ngồi trên bậc thang.
Năm đó khi hắn nhìn thấy người này vẫn chỉ là một thiếu niên, Cửu Linh Thần Cổ trong ấn tượng dù tính cách dịu dàng nhưng vô cùng quyết đoán, là một người rất quả quyết.
Nhưng bây giờ...
Luôn cảm thấy không đúng lắm.
Bất quá thời gian đã trôi qua lâu như vậy, cô lại là một lần nữa quy vị, nghĩ đến tính cách có chút biến hóa cũng không có gì đáng trách.
Thanh âm của Minh Thù nhẹ nhàng lại không chuyển đổi giọng điệu, nói về cố sự lại giống như đọc sách.
Chuyện ở hạ giới, người ngoài không rõ ràng.
Nhưng Lăng Vô rất rõ ràng.
Minh Thù nói đến những chuyện kia, hắn đều biết.
Hóa ra lúc ấy, người đi theo hắn là cô... Không, là Hoa Thần Cẩm Sắt.
Thế nhưng cho tới bây giờ Hoa Thần Cẩm Sắt cũng không nói cho hắn biết.
Một chữ cũng không đề cập qua.
"Thái tử điện hạ cho là cuối cùng Hạnh Hoa cứu ngươi thật sao?"
Lăng Vô ngẩng đầu, chẳng lẽ không đúng sao?
Minh Thù bĩu cằm nhìn về phía Hạnh Hoa: "Tiểu khả ái, ngươi nói đi?"
Hạnh Hoa run rẩy một chút, cúi thấp đầu không dám nhìn người.
"Hoa Nhi?" Lăng Vô kéo tay Hạnh Hoa: "Thế nào? Là nàng cứu ta?"
Nếu như người đối diện là Cẩm Sắt, cô ta có thể nói như vậy, bởi vì Lăng Vô sẽ tin tưởng cô ta.
Thế nhưng người đối diện là Thượng Thần cổ quy vị, coi như cô ta đổi trắng thay đen, chúng thần e ngại thực lực của cô cũng sẽ phụ họa.
Chớ nói chi là chuyện này vốn chính là cô ta nói dối.
"Ta..."
Lăng Vô giống như là muốn đạt được một đáp án khẳng định, cầm bả vai Hạnh Hoa khiến cho cô ta ngẩng đầu: "Hoa Nhi, là nàng cứu ta, đúng không?"
Đáy mắt Hạnh Hoa có sự bối rối, không dám nhìn thẳng vào hắn.
Cô ta gấp rút kêu một tiếng: "Thái tử điện hạ, ta..."
"Người cứu ngươi là Hoa Thần Cẩm Sắt." Minh Thù nói ra tên của nguyên chủ, nhưng khi chúng thần nghe tới cũng không có mao bệnh.
Thời điểm cô là Hoa Thần Cẩm Sắt cùng cô hiện tại không giống.
Đáy lòng Lăng Vô đã sớm có đáp án.
Lúc này lực lượng toàn thân giống như là bị rút sạch.
Hạnh Hoa làm gì hắn cũng giúp cô ta, bởi vì chính mình cảm thấy nợ cô ta.
Thế nhưng đột nhiên có người nói với mình.
Căn bản không phải như vậy.
Hắn cho tới bây giờ đều tính sai.
Minh Thù ăn hai miếng điểm tâm: "Tiếp theo nói việc Bắc Hải
Long Vương chết."
Thời điểm đó Minh Thù vừa mới thăng cấp Hoa Thần, chuyện này liền bị đám người nghị luận, bất quá Thiên Đế không nói, bọn họ cũng chỉ có thể cảm thấy một mạng đổi một mạng, nhân quả kết thúc.
Dù sao Bắc Hải Long Vương cũng không phải là không về được.
Hắn chỉ là đến nhân gian đầu thai.
"Bắc Hải Long Vương không nguyện ý cưới Hoa Thần Cẩm Sắt cho nên cầu xin bạn tốt của mình đánh chết mình, đương nhiên ta cảm thấy tên Bắc Hải Long Vương này đầu óc có chút bệnh." Minh Thù vẫn không quên phê bình.
Chúng thần: "..."
"Đáng tiếc chính là vị bằng hữu kia cũng không có đánh chết hắn, vẫn còn lưu lại một hơi thở cuối cùng."
"Thế là hôn lễ vẫn cử hành như thường lệ, thế nhưng cuối cùng lại biến thành Hoa Thần Cẩm Sắt giết Bắc Hải Long Vương."
"Tới đây liền cần tiểu khả ái Hạnh Hoa giải thích cho mọi người là làm như thế nào để giá họa cho Hoa Thần Cẩm Sắt."
"Đến, mời tiểu khả ái Hạnh Hoa bắt đầu diễn thuyết."
Khuôn mặt Hạnh Hoa trắng bệch như tờ giấy, thân thể mảnh mai không ngừng run rẩy.
Giống như là đoá hoa bị mưa gió xô đẩy.
Làm cho người ta thương tiếc.
Nhưng bây giờ không ai dám nói chuyện.
Chuyện của Anh Lạc trước đó đã làm chúng thần đối với Hạnh Hoa có một cái nhìn khác.
Vấn tâm đài cũng không dám lên.
Chuyện kia là ai đúng ai sai, liếc qua liền thấy ngay.
Hiện tại lại kéo chuyện của Bắc Hải Long Vương ra...
"Hạnh Hoa!"
Thiên Đế trầm giọng lên tiếng.
"Chuyện của Bắc Hải Long Vương có liên quan đến ngươi?"
Hạnh Hoa ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Đế, giống như có chút không thể tin được.
Cô ta phảng phất đã dự liệu được gì, giãy dụa đứng dậy.
"Ta..."
"Bắc Hải Long Vương đến cùng là chết như thế nào, Hạnh Hoa ngươi cứ nói rõ ràng!" Thiên Đế cắt đứt cô ta.
Hạnh Hoa run rẩy cánh môi.
Chuyện của Bắc Hải Long Vương, Thiên Đế về sau khẳng định cũng có hoài nghi, thậm chí đã điều tra.
Có thể trong chuyện này liên lụy đến Lăng Vô con trai hắn cho nên mới áp xuống, những chuyện còn lại đều cho chính là Cẩm Sắt làm.
Xui xẻo chính là ở chỗ Cẩm Sắt trở về.
Thiên Đế chắc chắn sẽ không giao Lăng Vô ra.
Cho nên chỉ còn lại cô ta.
Lần này cô ta coi như bị vứt đi.
Tâm tình Thiên Đế cũng rất phức tạp.
Lúc trước xử lý Cẩm Sắt quá mức tùy ý, nghĩ tới dù sao cũng chỉ là một Hoa Thần, hạ xuống lửa giận của Bắc Hải mới là quan trọng.
Ai lại nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay.
"Hạnh Hoa, Bắc Hải Long Vương chết có phải là ngươi vu oan cho Hoa Thần Cẩm Sắt hay không? Ngươi nói cho rõ ràng là làm như thế nào!"
"Không phải, ta không có!" Hạnh Hoa lên tiếng phản bác, cô ta không muốn bị vứt bỏ.
"Vì sao Cửu Linh Thần Cổ lại nói như thế? Chẳng lẽ Thần Cổ lại nói xấu ngươi!?" Thiên Đế cảnh cáo nhìn chằm chằm Hạnh Hoa.
Hạnh Hoa bị Thiên Đế nhìn chằm chằm, áp lực tăng gấp bội, cổ họng làm sao cũng nói không nên lời, phảng phất có người đang bóp chặt yết hầu của cô ta.
Không...
Hạnh Hoa lắc đầu.
Thế nhưng cô ta lại nghe thấy thanh âm của mình chậm rãi nói.
Từ lúc gặp phải Bắc Hải Long Vương, lại làm thế nào để giấu tín vật Bắc Hải Long Vương dùng để chứng minh cái chết của mình cùng người khác không có quan hệ.
Cuối cùng vu oan cho Cẩm Sắt.