Lăng Vô nhập ma, đả thương vài người trên chín tầng trời, cuối cùng còn để hắn trốn thoát.
Vì thế Thiên Đế phải cho mọi người một câu trả lời hợp lý.
Đó là con của hắn.
Vì sao lại nhập ma?
Nhưng Thiên Đế cũng không biết vì sao, hắn bởi vì sợ chuyện của Hạnh Hoa mà Lăng Vô nghĩ quẩn cho nên để Lăng Vô ở trong cung điện.
Thỉnh thoảng lại đi xem hắn nhưng cũng không phát hiện có gì dị thường.
Nhưng hắn chính là đột nhiên nhập ma.
Một Thần tộc sa đọa thành ma, Thần tộc cũng sẽ không mặc kệ, nhất định phải bắt được hắn.
Thiên Đế cho dù muốn che chở con trai mình, lúc này cũng không thể làm việc tư.
Bọn họ nhận được tin tức Lăng Vô xuất hiện trong một cái trấn nhỏ ở nhân gian.
Nhưng thời điểm bọn họ đuổi tới, toàn bộ tiểu trấn đều không một người sống, thi thể nằm nghiêng ngả ở ven đường.
Đám người kinh hồn tản ra đi xung quanh tiểu trấn.
Trên đường đi tựa hồ có thể nhìn thấy cảnh tượng bách tính tranh nhau chen lấn chạy trối chết.
"Thái tử!"
Có người kinh hô một tiếng.
Phía trước là một khu vực vắng vẻ trong tiểu trấn, người đứng thẳng trên thân một cây cọc gỗ đúng là người bọn họ đang tìm.
"Thái tử!"
Mọi người đồng thời chạy tới.
Trên người Lăng Vô dính đầy máu đã ngưng kết, cúi thấp đầu không nhúc nhích, không rõ sống chết.
"Chuyện này..."
"Ai làm?"
"Những người này đều là thái tử giết sao?"
Mọi người thấp giọng trò chuyện, tựa hồ không dám tiến lên thả Lăng Vô ra.
"Ai nha, mọi người tới cũng rất nhanh."
Thanh âm đột nhiên vang lên làm đám người dồn dập nhìn qua.
Trong một quán mì bên cạnh, thiếu nữ váy đen chậm rãi đi ra, trong tay còn bưng một tô mì đang ào ào ăn.
Theo phía sau cô là một hài tử ôm tay ôm chân, tựa như bị dọa sợ không nhẹ.
Mà chúng tiên cũng bị dọa cho phát sợ.
Thượng Thần cổ sau khi quy vị liền biến mất này lại xuất hiện ở đây.
"Cửu Linh Thần Cổ..."
"Bái kiến Cửu Linh Thần Cổ."
Minh Thù khoát tay: "Ta còn tưởng rằng các ngươi không tới bắt hắn."
"Thái tử là do Cửu Linh Thần Cổ bắt?"
"Phí không ít thể lực, trở về các ngươi phải bồi thường cho ta."
"..." Bồi thường cái gì a?!
Sau khi Lăng Vô nhập ma thực lực đại trướng, tại trên chín tầng trời bọn họ liền không có cách nào bắt được hắn, sau đó bao vây hai lần đều để hắn trốn thoát.
Không nghĩ tới...
Không hổ là Thượng Thần cổ!
"Đứa nhỏ này, các ngươi nghĩ biện pháp an bài một chút." Minh Thù chỉ chỉ hài tử vừa rồi nấu ăn cho mình.
"Vâng."
Chúng tiên thương lượng mang Lăng Vô về trước.
Việc này xử lý thế nào còn phải trở về thương nghị mới có thể quyết định.
Mọi người không có ý kiến, tiếp theo là làm thế nào để mang Lăng Vô về.
Minh Thù ngồi trên ghế ăn mì, một người thận trọng tiến lên.
"Cửu Linh Thần Cổ..."
Minh Thù thoáng liếc hắn, ra hiệu cho hắn nói tiếp.
"Thái tử sẽ tỉnh lại sao?"
"Ta cũng không giết chết, vì sao không tỉnh?"
"Vâng vâng vâng..." Người kia lập tức phụ họa: "Ý của Tiểu Tiên là Thái tử điện hạ lúc nào có thể tỉnh, Tiểu Tiên lo lắng trên đường trở về Thái tử đột nhiên tỉnh lại..."
"Oạch..." Minh Thù cầm chiếc đũa ăn mì.
Khóe miệng Tiểu Tiên nhịn không được run rẩy, đây là một Thượng Thần cổ sao? Chẳng lẽ cái này chính là quy chân cảnh giới tối cao sao?
"Lúc nào tỉnh sao, cái này cần phải xem hắn, năng lực chịu đòn của mỗi người không giống nhau, tự nhiên thời gian hôn mê cũng không giống..."
"Cửu Linh Thần Cổ, mạo muội hỏi một câu... Ngài, ngài làm sao để làm Thái tử hôn mê?" Chẳng lẽ không phải dùng pháp thuật sao? Pháp thuật cũng phải có thời gian sao?
Minh Thù cầm chiếc đũa, từ trên hướng xuống, hoa tay múa chân một chút.
"Cứ như vậy."
"..."
Không hổ là Thượng Thần cổ!
Không thể trêu vào!
"Các ngươi sợ hắn tỉnh cứ đánh mấy lần liền tốt." Minh Thù đề nghị.
"..."
Coi như nhập ma, đây cũng là Thái tử a!
Hắn không động thủ, bọn họ liền động thủ, vạn nhất Thiên Đế ghi hận làm khó dễ bọn họ thì làm sao bây giờ?
Tiểu Tiên miễn cưỡng cười cười đáp ứng.
"Nếu không ta giúp các ngươi đánh?" Minh Thù cười nói: "Bất quá các ngươi phải cung cấp cho ta một chút đồ ăn vặt."
Tiểu Tiên: "..."
Tiểu Tiên mặc dù cảm thấy yêu cầu này có chút cổ quái, thế nhưng nghĩ đến trước đó cô còn muốn Cửu trọng thiên trồng thêm nhiều loại cây ăn quả cho nên rất nhanh liền thản nhiên đồng ý.
Có Minh Thù động thủ, bọn họ cũng không sợ bị làm khó dễ.
"Cửu Linh Thần Cổ... Ngài... Cùng chúng ta trở về sao?"
"Về a!" Minh Thù một mặt đương nhiên: "Hoa Thần điện của ta còn trồng rất nhiều dưa leo."
Chúng tiên: "..."
Không có dưa leo ngươi liền không trở về sao?
-
Lăng Vô bị bắt về, Thiên Đế giữ lấy thái độ
giải quyết việc chung đem Lăng Vô giam lại trước, ba tầng trong ba tầng ngoài cam đoan hắn chạy không thoát.
Đương nhiên chúng tiên cảm thấy là bên cạnh có một Thượng Thần cổ gặm dưa leo trấn giữ.
Không thì đoán chừng Thiên Đế cũng sẽ không thoải mái như thế.
Nhìn Thiên Đế đến bây giờ vẫn không bài trừ vị trí Thái tử của Lăng Vô liền có thể biết nội tâm của hắn thiên vị con của mình.
Đương nhiên, là một phụ thân, hắn làm như thế không gì đáng trách.
Nếu thật sự là một chút tình thân cũng không có, kia lại là một cố sự đế vương lãnh huyết vô tình.
Thiên Đế cho người điều tra về chuyện Lăng Vô nhập ma.
Minh Thù trở về Hoa Thần điện, cùng Thanh Chi làm một trận thiết yến dưa leo.
"Hoa Thần Cẩm Sắt... Không phải, Cửu Linh Thần Cổ, ngài... Ngài hài lòng chứ?" Thanh Chi bị dọa đến hai chân phát run.
Cái này là chuyện gì a!
Trước đó cô còn là một Hoa Tiên vừa thăng cấp, quay đầu chính là Hoa Thần, hiện tại...
"Ngươi run cái gì?"
Thanh Chi cứng đờ không dám run.
"Ta lại không ăn ngươi."
"..." Vậy cũng sợ hãi nha!
"Cẩm Sắt! Cẩm Sắt!" Anh Lạc từ bên ngoài xông tới.
Thanh Chi nghe thấy cái tên này xém chút cho vị tiểu công chúa này quỳ xuống.
Còn dám gọi thẳng tên, không muốn sống.
"Sao ngươi lại tới đây?" Nhưng Minh Thù chỉ là ngẩng đầu nhìn một chút, không phản ứng chút nào tiếp tục ăn đồ ăn.
Tiểu cô nương váy đỏ hạ mắt, thở phì phò nói: "Ta không thể tới sao? Ngươi làm Thượng Thần cổ liền không nhận người bạn này rồi?"
"..." Không biết chúng ta là bạn lúc nào.
"Ngươi thật sự là Thượng Thần cổ?" Anh Lạc xích lại gần Minh Thù, nhỏ giọng nói.
"Đại khái là vậy."
"Là như vậy, làm sao lại đại khái?" Anh Lạc nói thầm, ngồi vào bên cạnh Minh Thù: "Nghe nói Lăng Vô bị bắt trở lại, là thật sao?"
"Ừ."
"Sách, cũng không biết nổi điên làm gì..."
Anh Lạc lắm lời huyên thuyên một hồi lâu.
Thanh Chi thừa cơ chuồn đi, hù chết cô ấy, tiểu công chúa Anh Lạc có thể cùng Minh Thù nói như vậy, thật sự là bội phục bội phục.
Hiện tại cô ấy muốn trồng hoa thật tốt.
Thế nhưng trước khi Minh Thù đi vẫn đưa cô ấy theo, chúng tiên của Hoa Thần điện một trận ghen tị.
Thanh Chi: "..."
Nơi ở của Minh Thù là chỗ lúc trước Cửu Linh ở.
"Sau này ngươi liền phụ trách nơi này, cần gì cứ nói với ta. Nhiều loại cây! Thiếu loại hoa nào, hoa nào không thể ăn."
"..."
Thế nhưng là...
Cô chính là hoa a!
Thanh Chi trở thành quản gia trong cung điện của Minh Thù, ngay từ đầu người khác không biết, nhưng rất nhanh Thanh Chi liền phát hiện những Thần Tiên đó nhìn thấy mình liền dồn dập lộ ra nụ cười thân thiện.
Chuyện này làm Thanh Chi bị dọa sợ, vài ngày cũng không dám ra ngoài.
Mấy ngày nay Anh Lạc vẫn luôn chạy qua bên này, biết Minh Thù thích ăn đồ ăn vặt liền đem tất cả món ăn ngon của Phượng tộc mang tới.
"Ca ca ta làm đồ ăn rất ngon, Cẩm Sắt ngươi có thiếu một người làm ấm giường hay không?"
Thanh Chi mềm nhũn, đồ vật trong tay không có cầm chắc, cô ấy luống cuống tay chân đỡ lấy nhưng ngược lại liên lụy đến mình sắp ngã sấp xuống.
Mắt thấy mình sắp ngã sấp xuống, bên hông đột nhiên có một bàn tay đưa ra ổn định thân thể của cô ấy, đồ vật cũng được tiếp lấy.
"Cẩn thận một chút."
Thanh Chi đỏ mặt ấp úng một tiếng: "Đa tạ Thần Cổ."
"Không được lãng phí đồ ăn."
Thanh Chi: "..."