Cô gái tựa hồ bị doạ cho khiếp sợ.
"Không có khả năng... Cô nói linh tinh gì vậy, Ngộ ca ca làm sao lại thích..."
Cô gái phản bác, dữ dằn trừng mắt nhìn cô.
Minh Thù mỉm cười: "Kỳ thật tôi là nam nhân, không tin cô sờ xem."
Cô duỗi tay nắm lấy tay cô gái, dường như thật sự muốn để cô ta sờ.
"A!" Cô gái hét lên một tiếng, hất tay Minh Thù ra:
"Biến thái!"
Vừa rồi hai người này đứng tại hành lang đã có không ít người nhìn chăm chú.
Lúc này nữ cô gái hét lên một tiếng như vậy, cơ hồ tất cả mọi người đều nhìn lại.
"Sờ một chút chứng minh tôi là nam nhân, cô đừng sợ, đến đây, cho cô sờ đại bảo bối của tôi..." Minh Thù trấn định tự nhiên, dùng giọng điệu tiểu hồ ly dụ dỗ.
Cô gái muốn tránh đến Tông Ngộ phía sau, kết quả Tông Ngộ trực tiếp tránh đi.
"Biến thái!" Cô gái xấu hổ đỏ mặt, dậm chân, ngay cả Ngộ ca ca của mình cũng không cần, trực tiếp chạy đi.
Minh "biến thái" Thù: "..."
Cô nhìn Tông Ngộ.
Người đối diện đang cúi đầu go chữ.
Thời điểm cô liếc qua, Tông Ngộ đưa điện thoại cho cô xem.
"Muốn tiền mặt hay là chuyển khoản? Nếu chuyển khoản, số thẻ bao nhiêu?"
"Anh không nói với tôi một tiếng cám ơn?"
Tông Ngộ suy nghĩ một chút, gõ xuống bốn chữ vô cùng chính trực.
"Giao dịch công bằng."
"Ách." Xứng đáng độc thân a.
Minh Thù cầm điện thoại hắn gõ ra một chuỗi số thẻ: "Chuyển vào trong này đi."
Tông Ngộ vẫn thật sự chuyển tiền cho cô, sau đó xoay người rời đi.
Minh Thù: "???"
Cái này là thao tác gì?
Cố ý cho tiền trẫm sao?
Vừa rồi coi như không cần cô, hắn cũng có thể tự mình giải quyết cô gái kia a?
-
Ngoài quán.
Cô gái đứng dưới biển quảng cáo trầm tư.
Không đúng!
Cô là nam nhân, cùng Ngộ ca ca có quan hệ gì? Ngộ ca ca làm sao có thể thích nam nhân?
Còn có coi như cô là nam, cô cũng không nói người Ngộ ca ca thích chính là cô...
Bị lừa!
Mời vừa rồi cô ta bị dáng vẻ biến thái kia của cô dọa sợ.
Cô gái chạy về chỗ cũ, nhưng Minh Thù đã đi.
Cô gái cắn răng, thở phì phò đạp một cước cái bàn bên cạnh: "Tức chết bản tiểu thư! A..."
Cô gái ôm lấy chân, nước mắt đầm đìa.
-
Minh Thù cơm nước xong xuôi lại đi dạo trên đường phố, chủ yếu là đi dạo quà vặt trên đường phố, vừa kiếm lời được một khoản tiền, không thể phụ lòng màn biểu diễn của mình.
Minh Thù ôm quà vặt, thỉnh thoảng lại quay đầu.
Người đến người đi trên đường phố, lúc này chính là lúc náo nhiệt nhất.
Ánh mắt cô quét qua đám người, học sinh cười cười nói nói, một đám tình nhân chán ngán, thành phần tri thức uống rượu mắng mẹ...
Minh Thù quay đầu, tiếp tục đi vào trong đám người.
Ngay tại thời điểm cô quay đầu, phía sau đám người có hai nam nhân nhìn nhau, cực nhanh đi theo.
Nhưng khi bọn hắn xuyên qua đám người, nơi nào còn có thân ảnh của Minh Thù.
"Người đâu?"
"Mới vừa rồi còn ở đây..."
Một người trong đó lấy điện thoại ra: "Mất dấu rồi..."
Bên kia không biết nói gì, nam nhân cúp điện thoại: "Tìm xem."
Hai người nhanh chóng tách ra.
Liền tại thời điểm bọn hắn tìm khắp nơi, Minh Thù đã bắt một chiếc xe đi về nhà.
Lại có người theo dõi cô...
Không.
Hẳn là theo dõi nguyên chủ.
Ngẫm lại, chuyện tai nạn giao thông lần trước không giống như là ngoài ý muốn, càng giống như là có người làm.
Minh Thù số điện thoại của nhà nguyên chủ.
"Alo?"
"Ba."
"... Tiểu Diệp, sao vậy?" Ba Ngải hoàn toàn không vui mừng khi nhận được điện thoại của con gái, rất bình thản nói: "Không có tiền? Ai, ba đã nói với con, ở thành phố lớn nào có tốt như vậy, con không có tiền liền tranh thủ trở về, ba con mặc dù không có nghìn vạn gia sản, nhưng dầu gì cũng còn có cửa tiệm cho con kế thừa."
Minh Thù khóe miệng giật một cái.
"Ba, con là muốn hỏi có phải ba vay nặng lãi hay không?"
"Con nói hươu nói vượn cái gì?" Ba con là loại người này sao?" Ba Ngải gào thét, sau đó hạ giọng: "Ba chỉ là thua cờ một chút, thua hai trăm khối, có phải là mẹ con để con gọi nghe ngóng hay không? Con gái a, con thế nhưng là con gái ruột của ba!"
Minh Thù: "..."
Đúng là con gái
ruột.
Minh Thù nói mò một trần, xác định Ngải gia hết thảy đều bình thường.
Minh Thù cúp điện thoại.
Tài xế trước mặt chủ động tiếp lời: "Cô gái một mình ở bên ngoài, người trong nhà đều rất lo lắng sao?"
"Ừ..." Hẳn không có a?
"Con gái nhà tôi cũng ở bên ngoài, ai... Thành phố lớn này thật sự không dễ lăn lộn."
"Đúng vậy, nếu tôi không cố gắng, liền phải trở về kế thừa tiệm của nhà tôi."
"Ha ha ha..."
Tài xế nói rất nhiều, tới chỗ hắn còn chưa nói xong.
Xuống xe, Minh Thù đứng bên ngoài cư xá, nhìn vào khu cư xá trầm tư một chút.
Không phải trong nhà có vấn đề, chẳng lẽ lại là Tần Nghệ tìm người đến giết mình?
Không.
Động tác của cô ta hẳn là không nhanh như vậy...
Vẫn là nên đi tìm tiểu khả ái đem ảnh chụp giải quyết trước
Mặc dù không phải cô...
Minh Thù từ chỗ Hài Hoà Hiệu lấy được địa chỉ của Tần Nghệ, là một chung cư cao cấp.
Bất quá lấy sự hiểu rõ của nguyên chủ đối với Tần Nghệ, nhà này hẳn không phải là cô ta mua, hơn phân nửa là thuê.
Tần Nghệ lúc này đang ở nhà gọi điện thoại cho người phía trên cô ta.
"Lôi Thiếu, tôi biết, cái gì? Chuyện này... Tôi, được... Được rồi, tôi sẽ đến đúng giờ."
Tần Nghệ cúp điện thoại, một mặt vặn vẹo khó coi.
Ngải Diệp...
Đều là tiện nhân kia!
Cô cũng dám hại mình như thế!
Tần Nghệ đứng dậy đi vào phòng ngủ, tại trong tủ treo quần áo tìm kiếm một trận, tìm ra một cái hộp.
"Ngải Diệp, tôi rời khỏi công ty, cô cũng đừng muốn sống tốt ở công ty, tôi xem sáng mai cô làm sao đối mặt với người của công ty."
Tần Nghệ mở điện thoại ra, lấy ảnh chụp trong hộp ra, từng tấm từng tấm chụp xuống.
"Lúc trước không nên bỏ qua cho cô như vậy..."
Lần này tuyệt đối sẽ không chỉ là dàng dựng chụp đơn giản như vậy.
"Vậy thật đáng tiếc, không có thuốc hối hận cho cô ăn."
Bang ——
Hộp rớt xuống đất, tính cả những tấm hình kia toàn bộ tán loạn trên mặt đất.
Tần Nghệ cả người dán vào tủ quần áo, nhìn người đang ghé vào cửa sổ, trong đôi mắt đẹp tràn đầy hoảng sợ.
Trên cửa sổ, mái tóc bay lung tung ở phía trước lộ ra một cái đầu, hai tay ấn lấy cửa sổ.
"A!"
Tần Nghệ bất tri bất giác kêu to.
"Có quỷ!"
"Quỷ cái quỷ gì." Minh Thù từ phía dưới leo lên, lộ ra gương mặt của cô: "Trèo lên cửa sổ hóng gió, xém chút rơi xuống."
Tần Nghệ có chút trừng lớn mắt, vẻ hoảng sợ dần dần chuyển đổi thành khiếp sợ, sau đó là phẫn nộ.
"Ngải Diệp!"
"Ừ, đừng kêu lớn tiếng như vậy, tôi nghe thấy." Minh Thù nắm lấy bệ cửa sổ nhảy vào.
Cô vỗ vỗ tay, sửa sang lại quần áo, nhìn về phía Tần Nghệ, dùng giọng điệu cô cảm thấy vô cùng ôn nhu chào hỏi: "Chào buổi tối, tiểu khả ái."
"Ngải Diệp cô..."
Tần Nghệ chuyển mắt vào bệ cửa sổ cô vừa trèo lên.
Nhà cô ta ở thế nhưng là mười mấy tầng!
Làm sao cô trèo lên?
"Cô chạy đến nhà tôi làm gì? Cô muốn làm gì?"
Minh Thù ồ một tiếng, dùng giọng điệu ngày hôm nay thời tiết thật tốt nói: "Không phải cô nói với tôi nhà cô còn giữ hình của tôi sao?"
Tần Nghệ: "..." Cô ta đây không phải là uy hiếp cô sao?
"Biết cô sẽ không đưa cho tôi nên tôi chỉ có thể tự mình tới lấy." Minh Thù buông tay.
"..."
Đó là cô ta uy hiếp cô!!
Ai bảo cô tới lấy!!
Uy hiếp cô không hiểu sao?!