Từ buổi sáng hôm đó về sau, Minh Thù vài ngày đều không thấy Tông Ngộ.
Mỗi lần ra vào hắn đều tránh mặt cô, nếu như không phải trông thấy có vết tích hoạt động của hắn, Minh Thù cũng đều cho là hắn dọn ra ngoài ở.
Minh Thù mỗi ngày 9 giờ đi làm 5 giờ về.
Nên ăn thì ăn nên uống thì uống.
Coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Làm cặn bã cũng phải có tư chất tâm lý cường đại.
Bất quá làm Minh Thù cảm thấy kỳ quái chính là nhóm người trước đó truy sát cô lại không tiếp tục xuất hiện.
Không biết là từ bỏ hay là có mưu đồ bí mật gì khác.
-
Gần đây công ty mời vị Kaide tiên sinh kia đến công ty, toàn bộ bộ phận thiết kế đều phải nộp lên một tác phẩm.
Minh Thù có chút không hiểu thấu, người này lại không cho đồ ăn vặt, ai lại vẽ cho hắn?
Minh Thù cự tuyệt nhưng bị Chu tổng gọi vào mắng một trận, còn để cô vẽ ngay trong phòng làm việc.
Cái đãi ngộ này đều bị toàn bộ người của phòng làm việc cực kì ghen ghét.
Trước kia chỉ là một trợ lý, bây giờ lại là một tâm phúc bên cạnh tổng thanh tra.
Còn có người nói Tần Nghệ nói không chừng là do cô nên mới bị đuổi đi.
Lời này có thể nói không sai, nếu không phải Chu tổng phát hiện cô có tiềm năng hơn so với Tần Nghệ, khả năng cô ta đã chiêu cáo thiên hạ.
Lần thiết kế này bởi vì là sáng tác ngẫu nhiên nên chỉ có thời gian ba ngày, người của bộ phận thiết kế lần lượt giao bản thảo.
Mặc dù không biết vì sao, thế nhưng có thể để cho đại sư thiết kế châu báu trứ danh nhìn thấy tác phẩm của mình, thân là nhà thiết kế, tất cả mọi người đều có chút hưng phấn.
Minh Thù dưới sự thúc giục của Chu tổng, giẫm lên thời gian cuối cùng nộp bản thảo.
"Cô nha!"
Chu tổng lắc đầu.
"Việc này lại không có thù lao, tôi đây là làm không công nha!"
Chu tổng hừ một tiếng: "Cô biết có bao nhiêu người muốn để người ta nhìn tác phẩm của mình một chút không? Hiện tại có cơ hội như vậy, cô còn không quý trọng."
"Không muốn biết."
Chu tổng: "..."
Sao cô ấy lại nhìn trúng một nhân tài như vậy?
Cái này mẹ nó thật sự là một nhân tài a!
Chu tổng hầm hừ đuổi Minh Thù ra ngoài.
Minh Thù: "..."
Không phải trẫm đã nộp sao?
Đàn bà cùng tiểu yêu tinh đều khó phục vụ như vậy?
... Buổi trưa hôm nay nhà ăn hình như có thịt kho tàu!
Minh Thù tư duy nhảy cực nhanh, đảo mắt liền đem chuyện này ném ra sau ót, đi sủng hạnh đồ ăn vặt của mình.
Giờ làm việc rất nhàm chán, Minh Thù vừa tới giờ tan tầm liền vọt đi.
Vừa đè thang máy xuống, Chu tổng từ một đầu đi tới: "Tiểu Diệp..."
Minh Thù giật mình, vừa vặn thang máy mở liền cấp tốc tiến vào thang máy.
Cô đập đập nút đóng cửa, đóng cửa đóng cửa, mau đóng cửa!
Mặc kệ ngươi có bao nhiêu gấp, thang máy đều lấy tốc độ lão niên không nhanh không chậm đóng lại.
"Cô chạy cái gì?" Chu tổng một tay ngăn trở thang máy, cửa thang máy mở ra, Chu tổng lôi cô ra ngoài: "Tôi muốn nói với cô chút chuyện."
"A..." Minh Thù nắm lấy cửa thang máy: "Tôi đã tan việc a Chu tổng! Chị không thể chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi của tôi!"
Trẫm muốn đi ăn cái gì đó!
"Tôi đã kêu đồ ăn ngoài, vừa ăn vừa nói."
"Được." Minh Thù lập tức buông tay ra, mặt mày hớn hở.
"..."
Cùng Chu tổng trì hoãn như thế, người của công ty đều đã sắp về hết.
Minh Thù vừa ra khỏi cửa công ty xém chút nữa bị người ta đụng, người đụng cô không ai khác chính là Khương Tiểu Thải.
Khương Tiểu Thải từ trong xe đưa ra một ngón giữa: "Biến thái!"
Minh Thù nhìn chiếc xe cách mình một centimet, đột nhiên ngã xuống đất.
Người giả bị đụng đụng đến vô cùng đúng chỗ.
Khương Tiểu Thải: "!!!"
Khương Tiểu Thải đẩy cửa xe ra đi xuống: "Tên biến thái cô đừng lừa tôi! Vừa rồi tôi cũng không có đụng vào cô!"
"Cô dọa tôi." Minh Thù nằm trên xe cô ta: "Bồi thường phí tổn thất tinh thần."
"Cô cô cô..."
Khương Tiểu Thải vốn là muốn hù dọa cô một chút, không muốn làm gì khác.
Ai biết Minh Thù không biết xấu hổ như vậy, trực tiếp giả vờ bị đụng.
Khương Tiểu Thải tức giận đến đỏ bừng khuôn mặt nhỏ, chống nạnh ở bên cạnh đi qua đi lại: "Biến thái cô tránh ra cho tôi, tôi sẽ không cho cô tiền!! Cô lại câu dẫn Ngộ ca ca của tôi!"
"Sao lại là tôi câu dẫn hắn? Là Ngộ ca ca của cô câu dẫn tôi trước!"
"Không có khả năng!"
"Làm sao cô
biết không có khả năng?"
"Chính là không có khả năng! Ngộ ca ca của tôi mới không phải loại người như vậy!"
"Đó là cô chưa gặp phải."
"... Cô nói hươu nói vượn, biến thái!" Khương Tiểu Thải giơ chân: "Cô tránh ra cho tôi, có biết xấu hổ hay không!"
"Biến thái không biết xấu hổ."
"A a a..." Khương Tiểu Thải tức giận đến phát điên.
Tiểu nha đầu này làm sao lại đùa dai như thế.
Nhất định là muốn chọc cười chết trẫm, kế thừa đồ ăn vặt của trẫm.
-
Một nhà hàng sao cấp nào đó.
Minh Thù lấy việc không biết xấu hổ chiến thắng Khương Tiểu Thải, để Khương Tiểu Thải mời mình ăn cái gì bồi thường tổn thất tinh thần của mình.
Khương Tiểu Thải vốn là dự định dọa Minh Thù, bất quá cô ta chột dạ, Minh Thù dọa mấy câu liền làm cô ta kinh hãi.
Khương Tiểu Thải là thật sự không có ý đồ xấu, chính là bên trong yếu ớt, đoán chừng cũng là tiểu công chúa được nâng niu trong nhà.
"Sao cô lại thích Tông Ngộ như vậy? Hắn lại không biết nói chuyện, còn không hiểu phong tình, coi trọng khuôn mặt của hắn?"
"Mới không phải, cô thì biết cái gì." Khương Tiểu Thải khuấy cà phê, dữ dằn trừng Minh Thù một chút.
Minh Thù nhún vai.
Khương Tiểu Thải buông thìa xuống.
"Trước kia Ngộ ca ca không phải như vậy." Khương Tiểu Thải nói: "Giọng nói của anh ấy rất dễ nghe."
"Trước kia hắn biết nói chuyện?"
"Đương nhiên biết." Khương Tiểu Thải liếc Minh Thù một chút: "Ngộ ca ca chỉ là xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cuống họng bị tổn thương mới không thể phát ra tiếng."
Ngoài ý muốn...
Minh Thù hỏi: "Ngoài ý muốn chuyện gì?"
Khương Tiểu Thải: "Tại sao tôi phải nói cho cô biết, cô chính là cái đồ biến thái, nhất định là muốn làm bậy đối với Ngộ ca ca! Hừ!"
Minh "biến thái" Thù: "..."
Đến cùng là ai làm bậy với ai a!
Đêm hôm đó rõ ràng là hắn ra tay trước!
"Cô thích hắn như vậy?" Minh Thù nhíu mày.
"Đó là đương nhiên, từ nhỏ tôi cũng đã nói muốn gả cho Ngộ ca ca."
Nói đến người mình thích, con ngươi Khương Tiểu Thải liền sáng lấp lánh, thoáng như tinh thần sôi nổi hẳn lên.
"Mặc kệ anh ấy biến thành bộ dáng gì, tôi đều thích anh ấy."
Minh Thù liếc nhìn cô ta một cái, nhắc nhở cô ta: "Thế nhưng hắn không thích cô."
Ánh mắt Khương Tiểu Thải ảm đạm xuống.
Hai tay có chút nắm chặt, khẽ cắn cánh môi một chút, khuôn mặt nhỏ tràn đầy ủy khuất lại khổ sở.
"Nhưng tôi vẫn thích anh ấy."
Minh Thù: "!!!"
Ngươi còn khóc!!
Đừng tưởng rằng ngươi khóc, trẫm liền sẽ mềm lòng!
Không thể nào!
Đây chính là tiểu yêu tinh của trẫm!
Khương Tiểu Thải khóc đến thương tâm, hoàn cảnh an tĩnh, thỉnh thoảng có người liếc mắt, thậm chí có nhân viên phục vụ tiến lên hỏi thăm có cần trợ giúp hay không.
Minh Thù: "..."
Nhìn cái gì! Cũng không phải trẫm làm cô ta khóc!
"Cô đừng khóc." Còn muốn an ủi tình địch, trẫm cũng là quá nhàm chán.
Cái này khiến Minh Thù nhớ tới trước kia ở chỗ tiểu yêu tinh gặp được nữ nhân tên Tuyên Chỉ kia.
Khác biệt chính là, Tuyên Chỉ thích Kỳ Ngự chính chủ.
Mà Khương Tiểu Thải thích Tông Ngộ.
Nhưng tính tình của hai người này chính là giống nhau như đúc!
"Cô cùng Ngộ ca ca đến cùng là có quan hệ thế nào!" Khương Tiểu Thải đột nhiên ngẩng đầu chất vấn.
Cho tới bây giờ cô ta chưa từng thấy qua Ngộ ca ca có thể để cho một người dựa vào gần như vậy.
Nhưng tên biến thái này nhìn thế nào cũng chỉ là một người bình thường, không có chỗ nào đặc biệt.