Minh Thù bị nhốt trong thang máy hơn một giờ mới được cứu ra.
Từ trên cao như vậy rơi xuống, Minh Thù còn nhiều lần thoát chết, còn kém cho cô một cuộc phỏng vấn riêng "Sao có thể bất tử khi từ thang máy rơi xuống bất tử".
Tin tức này vài phút liền lên hot search.
Cuối cùng cô còn biến thành cá chép.
Chính là loại vô cùng có vận may kia.
Minh Thù: "..."
Trẫm làm sao lại xui xẻo như vậy!
Cần ăn đồ ăn vặt an ủi một chút!
Minh Thù báo cảnh sát nói đây không phải chuyện ngoài ý muốn.
Là âm mưu.
Khách sạn bên này cũng nói thang máy được kiểm tra rất thường xuyên, không có khả năng xuất hiện trục trặc như vật.
Thế nhưng sau khi điều tra được chính là thang máy trục trặc, hoàn toàn không tìm được vết tích do người làm.
Những video giám sát trước đó Hài Hoà Hiệu cho Minh Thù xem kia dường như cũng bị thủ tiêu.
Cái này mẹ nó là một băng đản a!
Nhất định phải bắt được lĩnh đồ ăn vặt!
Không phải, vì dân trừ hại, đây là chức trách của công dân
Cho nên Minh Thù để Hài Hoà Hiệu khôi phục lại video giám sát.
Nhưng cho dù có video giám sát thì người kia cũng mang theo mũ cùng khẩu trang, muốn tìm trong nhiều người như vậy cũng không phải một chuyện dễ dàng.
Cảnh sát chỉ có thể từ chỗ Minh Thù bên này tìm ra một vài chứng cứ khác.
Minh Thù tự cảm thấy mình rất vô tội, lốp bốp liền đem chuyện lúc trước nói ra.
"Tại sao phải truy sát cô?"
"Làm sao tôi biết?" Minh Thù nói: "Nếu tôi biết vì sao lại truy sát tôi còn cần các cảnh sát các người làm gì?" Trẫm liền tự mình giải quyết!
"..."
Cảnh sát bị Minh Thù oán đến hoài nghi nhân sinh, bọn hắn đây không phải là làm theo thông lệ điều tra sao? Có cần phải lớn tiếng như vậy không?
Cảnh sát dò hỏi xong, xác định không còn gì để hỏi mới để Minh Thù rời đi.
"Nếu quả thật có người gây bất lợi cho cô, cô phải cẩn thận một chút, có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho chúng tôi." Hiện tại chỉ có ngần ấy manh mối, bọn hắn coi như điều tra cũng không biết nên bắt đầu từ chỗ nào."
"Chờ các người đến, thi thể thôi cũng đã lạnh băng."
"Hắc..."
Minh Thù nhanh như chớp chạy ra khỏi cục cảnh sát.
Cô vừa ra khỏi cửa lớn cục cảnh sát liền rơi vào một cái ôm có vẻ thanh lãnh ấm ấp, hổmne nam tính của nam nhân đánh tới.
Minh Thù ngửa đầu, đối diện là một đôi con ngươi thâm thuý.
"Sao anh lại ở đây?"
Thời gian dài như vậy không lộ diện, đột nhiên xuất hiện liền có chút dọa người.
Tông Ngộ một tay ôm lấy cô, lấy điện thoại ra gõ chữ.
"Nhìn thấy tin tức."
"Nhìn thấy tin tức nên cố ý tới đón tôi?"
Tông Ngộ không có lên tiếng, xem như ngầm thừa nhận.
Hắn nhìn thấy tin tức liền chạy đến khách sạn, vừa chạy tới liền được cho biết người đã bị cảnh sát mang đi, hắn lại như ngựa không ngừng vó chạy tới.
Trên đường tới đây, hắn đại khái đã nghĩ thông suốt một số việc.
Minh Thù hơi chớp mắt, cười tủm tỉm hỏi: "Cho nên chủ nhà tiên sinh, có phải anh đã thầm mến tôi?"
Tông Ngộ bình tĩnh gõ ra năm chữ lớn: "CHÚNG TA ĐÃ NGỦ CHUNG."
Minh Thù: "..."
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm với em." Tông Ngộ tiếp tục gõ chữ: "Sẽ thử thích em."
"Không không... Không cần, không cần chịu trách nhiệm." Minh Thù vội vàng lên tiếng: "Kỳ thật chúng ta đều là người trưởng thành, chút chuyện này cũng không có gì, đều là nhu cầu sinh lý có đúng không!"
Tông Ngộ nắm chặt cánh tay, cả người Minh Thù đều dán vào lồng ngực hắn, dưới bàn tay là nhịp tim trầm ổn của hắn.
Minh Thù nhìn màn hình điện thoại Tông Ngộ giơ lên trước mặt mình.
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm với em!"
Cùng một câu trước đó một chữ cũng không thiếu, khác biệt duy nhất chính là dấu chấm câu sâu sắc kia.
Minh Thù: "..."
Trẫm không cần chịu trách nhiệm.
Hiển nhiên Minh Thù cự tuyệt không có hiệu quả, Tông Ngộ dùng hành động chứng minh hắn thật sự sẽ chịu trách nhiệm với cô.
Ai cần ngươi chịu trách nhiệm!
Xã giao vui vẻ không tốt sao?
Trẫm không muốn ngươi phân chia với đồ ăn vặt!
-
Sáng sớm hôm sau Minh Thù liền chạy.
Tiểu yêu tinh điên lên, trẫm sợ nhịn không được đánh hắn.
"Tiểu Diệp."
Vừa tiến vào công ty liền bị Chu tổng gọi vào văn phòng.
"Công ty muốn khai trừ cô." Minh Thù còn tưởng rằng cô ấy muốn hỏi mình chuyện bị xem như cá chép điên cuồng, kết quả Chu tổng mở miệng chính là một câu như vậy.
Chu tổng xụ mặt: "Tôi đã hỏi thăm một chút, là phía trên ra lệnh, không biết có phải là Tần Nghệ giở trò quỷ hay không."
"Hẳn là Ôn Quân
làm đi." Hôm qua mới cùng X tiên sinh gặp mặt một lần, nếu không phải sự cố thang máy, cô vẫn còn muốn tìm tới cửa chào hỏi một chút.
"Ôn Quân?" Chu tổng có chút mơ màng: "Không phải Tần Nghệ..."
"Cô ta?" Minh Thù cười một chút: "Chu tổng, nếu cô ta có năng lực lớn như vậy, sao có thể chờ tới bây giờ?"
Chu tổng ngẫm lại cũng đúng, cao tầng của công ty đều biết tác phẩm trước đó của Tần Nghệ tác tất cả đều là của Ngải Diệp.
"Ôn Quân tại sao muốn nhằm vào cô?" Công ty bọn họ cùng tập đoàn Thụy Kim cũng không liên quan đến nhau, muốn khai trừ nhân viên công ty bọn họ, trừ phi có giao tình gì.
Minh Thù nói: "Có thể là bởi vì tôi đánh hắn."
"..."
Chu tổng đã sâp không duy trì được hình tượng cao quý lạnh lùng của mình.
Cái gì gọi là "Có thể là bởi vì tôi đánh hắn", cô lúc nào thì đánh người ta? Tại sao muốn đánh người?
"Tiểu Diệp cô sắp bị khai trừ rồi, cô làm sao còn một bộ dáng vẻ không chú ý?" Chu tổng đều gấp thay cô.
"Chu tổng, là vàng kiểu gì cũng sẽ bị... Cũng sẽ phát sáng."
Minh Thù mặt mũi tràn đầy tự tin.
"Khai trừ tôi là tổn thất của công ty."
"Thế nhưng..."
Chu tổng không muốn cứ như vậy bị tổn thất một nhân tài, nhưng Minh Thù lại không để ý, lúc đầu cô cũng không quá ưa thích giờ làm việc 9 giờ tới 5 giờ về.
Nếu thật sự khai trừ cô, cô còn phải cảm ơn X tiên sinh.
Cô đều đã nghĩ kỹ nên làm sao để cảm ơn X tiên sinh.
Minh Thù tại trong ánh mắt lo lắng của Chu tổng rời khỏi phòng làm việc.
"Là cô ấy sao?"
"Hình như là vậy."
Minh Thù ra ngoài, có người cầm điện thoại đối chiếu với cô.
Đoán chừng là nhìn thấy tin tức sự số kinh hồn trong thang máy kia.
Minh Thù nâng lên nụ cười: "Chính là tôi, các người có muốn sờ tôi một chút lây một ít vận may hay không?"
Nhân viên bị giật mình nhanh chóng chạy đi.
Minh Thù tại bên trong sự chỉ trỏ trở lại vị trí của mình.
Nữ nhân viên đối diện Minh Thù âm dương quái khí lên tiếng: "Ôi, đây không phải tâm phúc bên cạnh Chu tổng của chúng ta sao? Làm sao cũng bị khai trừ a..."
Việc này lan truyền nhanh như vậy?
Không chú ý tới tin tức trẫm là cá chép môit chút sao?
Minh Thù thở dài: "Đại khái là bởi vì tôi đẹp đi, bị người ta đố kỵ."
"Cô..." Nữ nhân viên kia nghẹn họng một chút, không thể phủ nhận, dung mạo cô quả thật rất dễ nhìn.
Một nữa nhân viên bên cạnh hát đệm: "Ngải Diệp, cô cũng sắp bị khai trừ rồi còn phách lối như vậy?"
Minh Thù liếc mắt, cười một tiếng: "Chính là bởi vì bị khai trừ rồi cho nên mới phách lối, bằng không thì sau này các người không nhìn thấy tôi sẽ rất cô đơn a?"
Nhân viên: "..."
Có đạo lý, không thể phản bác.
Phi!
Ai cô đơn chứ?
Không nhìn thấy cô còn phải ăn mừng đây!
"Không biết xấu hổ, bị khai trừ còn không biết tốt xấu như thế, thật không biết sau này còn ai dám nhận cô, thật sự coi mình là cá chép chuyển thế, có vận may như vậy sao?"
"Tin tức kia nói không chừng là khoa trương, nếu thật sự rơi từ trên cao xuống như vậy còn có thể sống? Tôi không tin, ký giả bây giờ cái gì cũng dám viết."
"Cũng không biết tại sao bị khai trừ, có phải là làm chuyện gì mờ ám bị công ty phát hiện?"
"Khẳng định là như vậy, bằng không thì công ty vì sao lại khai trừ cô ta."
"Mau xem, người của bộ phận nhân sự tới."
Minh Thù ngẩng đầu nhìn lên, người của bộ phận nhân sự tự mình cầm thông báo tới: "Ngải Diệp, lập tức thu dọn đồ rời khỏi công ty, tiền lương đã tính xong cho cô!"