"Anh làm gì?"
Minh Thù ngậm bánh mì từ phòng ăn đi ra liền thấy có người đang dọn đồ trong phòng mình.
Tông Ngộ giương cằm lên, ra hiệu trên lầu.
Trên lầu??
Nói đùa gì chứ!
Minh Thù một tay cướp đi đồ vật trong tay hắn, cười nói: "Tôi cảm thấy ở dưới rất tốt."
Tông Ngộ trong tay rỗng, ngược lại không có tức giận, chỉ là nhẹ gật đầu sau đó đi lên lầu.
Minh Thù: "..."
Tiểu yêu tinh này kỳ kỳ quái quái.
Không thể nói chuyện cũng không phải ngọn đèn đã cạn dầu.
Ăn thêm hai cái bánh mì an ủi một chút.
Minh Thù cho là hắn yên tĩnh, kết quả ban đêm Tông Ngộ liền ôm gối đầu của mình xuống dưới.
Minh Thù: "..."
Minh Thù cản hắn ngoài cửa: "Chủ nhà tiên sinh, chúng ta cần phải ở một phòng sao?"
Tông Ngộ ôm gối, gật đầu.
Cần.
Rất cần.
"Tôi cảm thấy không cần thiết." Minh Thù nói: "Anh xem, chúng ta bất quá chỉ là..."
Tông Ngộ đột nhiên khom người từ dưới cánh tay cô chui vào.
Minh Thù: "!!!"
Nam tử hán đại trượng phu, tại sao có thể khom người!
Minh Thù quay người nổi giận gầm lên một tiếng: "Tông Ngộ!"
Tông Ngộ ngồi bên mép giường, con ngươi thanh lãnh an tĩnh nhìn cô, màn hình điện thoại chuyển tới chỗ cô bên này: "Ngủ một lần là ngủ, ngủ hai lần cũng là ngủ."
Hắc!
Tiểu yêu tinh này lợi hại a!
Minh Thù chống nạnh: "Đưa tiền!"
Tông Ngộ đứng dậy ra ngoài, rất nhanh liền trở về đem mấy tấm thẻ toàn bộ đưa cho Minh Thù.
Minh Thù: "..."
Minh Thù cất kỹ mấy tấm thẻ, mặt mày cong cong: "Vậy được rồi, căn phòng này tôi để cho anh, tôi lên trên ngủ, ngủ ngon, chủ nhà tiên sinh."
Muốn đấu với trẫm, tiểu yêu tinh ngươi còn non lắm.
Tông Ngộ: "..."
Minh Thù rời khỏi phòng, thuận tay đóng cửa phòng lại.
-
Minh Thù mỗi ngày đều cùng Tông Ngộ đấu trí đấu dũng, bất quá hiệu quả không hề tốt đẹp gì, tiểu yêu tinh luôn có thể nửa đêm bò lên giường cô.
Nhiều lần, Minh Thù cũng liền lười nhác đuổi hắn.
"Leng keng —— "
"Mở cửa đi." Minh Thù đá đá người ngồi bên cạnh.
Tông Ngộ buông gối xuống, nhặt tấm chăn rơi trên mặt đất đắp lên đùi Minh Thù, lúc này mới đi mở cửa.
Một lát sau Tông Ngộ trở về, đưa điện thoại cho cô xem: "Tìm em."
"Ai vậy?"
Tông Ngộ lắc đầu.
Ở ngoài cửa là Chu tổng.
"Chu tổng, sao chị lại tới đây?" Nguyên chủ nói cho người khác biết mình ở chỗ này sao?
Chu tổng xụ mặt: "Tìm cô so với tìm tổng giám đốc còn khó hơn."
"Tôi cũng đã bị đuổi, Chu tổng, chị còn tìm tôi làm gì?" Minh Thù để Chu tổng tiến vào.
Chu tổng nhìn Tông Ngộ một chút, kinh ngạc dung mạo cùng khí chất của nam nhân này, không giống như là người bình thường.
Kinh ngạc hơn là Minh Thù có thể cùng nam nhân như vậy ở cùng một chỗ.
Tông Ngộ cầm đồ vật của lên mình, ra hiệu mình lên lầu.
Chờ Tông Ngộ lên lầu, Chu tổng mới nói: "Chuyện này không phải đã nói với cô sao? Công ty đã rút lại thông báo khai trừ."
Minh Thù rót cho cô ấy cốc nước, ngồi trên ghế sa lon bên cạnh: "Chu tổng, tôi không phải là người công ty muốn khai trừ liền khai trừ, muốn ở lại liền ở lại."
Chu tổng biết người trẻ tuổi tâm cao khí ngạo, cô ấy cũng có thể hiểu được loại cảm giác này.
Thế nhưng...
"Công ty tìm cô vội vã như vậy là bởi vì Kaide tiên sinh." Chu tổng nói thật: "Cô biết lần này Kaide tiên sinh đến chuyện chủ yếu nhất là làm gì không?"
Minh Thù nhíu mày, làm sao cô biết.
"Kaide tiên sinh lúc còn trẻ có một người bạn thân, nhưng người bạn thân kia đã mất sớm, Kaide tiên sinh tự biết thời gian của mình không nhiều, đặc biệt trở về tìm bản thảo của người bạn thân kia..."
"Tại sao muốn tìm bản thảo? Hơn nữa đã nhiều năm như vậy, còn có thể tìm được?"
"..." Chu tổng trừng Minh Thù một chút: "Cô đừng cắt đứt tôi."
Minh Thù nhún vai: "Ngài tiếp tục."
"Chuyện của Kaide tiên sinh cùng người bạn thân kia chỉ có chính ông ấy rõ ràng, nghe nói bản thảo đã tìm được, nhưng là bản thảo còn dang dở, hiện tại Kaide tiên sinh muốn tìm một nhà thiết kế hoàn thành bản thảo."
"Kaide tiên sinh cả đời không có con cái, cho nên ông ấy hứa hẹn, ai hoàn thành
tác phẩm phù hợp yêu cầu của ông ấy liền có thể kế thừa tất cả của ông ấy."
Minh Thù: "..."
Cái này là thiết lập quỷ gì?
"Ông ấy không phải là nhà thiết kế sao? Vì sao còn muốn tìm người khác?" Đây không phải đến cho nhân vật chính bàn tay vàng a?
Chu tổng lắc đầu: "Tôi cũng không biết, trước đó các tác phẩm công ty đưa qua, tác phẩm của cô được chọn cho nên công ty mới tìm cô vội vã như vậy."
Nếu không phải vẫn luôn liên lạc không được với cô, công ty đoán chừng cũng sẽ không nói cho cô biết chuyện này.
Kaide tiên sinh trừ tài sản còn có các loại quan hệ xã giao khác.
Nhưng vật này là bảo vật vô giá, căn bản không thể dùng tiền tài để cân nhắc.
"Công ty đây là muốn để tôi đi giúp bọn hắn mưu lợi? Dựa vào cái gì? Tôi không đi."
Chu tổng sửng sốt một chút.
Cô ấy cũng là vừa biết được tin tức này, cô ấy chỉ muốn nha đầu này có thể trở về, cũng không nghĩ tới chuyện này.
Cô lại nghe một lần liền nghĩ đến mấu chốt...
Chu tổng vừa rồi không có nghĩ tới đây, lúc này kịp phản ứng, nào có còn dám khuyên Minh Thù.
"Cô thật sự không quay về?"
"Chu tổng, tôi cũng không muốn đi làm." Minh Thù cười nói.
Minh Thù cùng Chu tổng nói trong chốc lát, Chu tổng từ bỏ việc khuyên cô.
"Tiên sinh vừa rồi..."
"Bạn trai." Minh Thù cười nói: "Rất đẹp trai đúng không?"
"Rất đẹp trai, vậy chúc cô hạnh phúc." Nếu là bạn trai, cô ấy cũng không có gì để nói. Chu tổng vỗ vỗ vai cô: "Hi vọng còn có thể nhìn thấy tác phẩm của cô."
Minh Thù tiễn Chu tổng tới cửa.
Kaide tiên sinh...
Minh Thù nghĩ đến lão tiên sinh trước đó mình nhìn thấy kia.
Một lát sau lắc đầu.
Những chuyện này không liên quan đến cô.
-
Nhưng Minh Thù không nghĩ tới, hai ngày sau, vị lão tiên sinh này lại tự mình tới cửa.
Làm sao tìm tới cửa liền không nói, khẳng định không phải thủ đoạn đứng đắn gì.
Công ty bên kia sẽ để cô đi tiếp cận vị này?
Không thể nào!
Minh Thù mời ông ấy vào tiếp đãi.
Kaide tiên sinh vẫn dùng tiếng Trung lắp bắp kia giao lưu cùng Minh Thù, nói rõ ý đồ mình đến.
Hắn mời Minh Thù hoàn thành bản thảo còn dang dở kia.
"Kaide tiên sinh, ngài cũng là nhà thiết kế."
"Tôi... Không có tư cách." Thanh âm Kaide tiên sinh tràn đầy áy náy cùng thống khổ: "Diệp, xin hãy giúp tôi, tôi đã thấy qua rất nhiều tác phẩm, cũng đã gặp qua rất nhiều nhà thiết kế có bao nhiêu linh khí, nhưng cuối cùng đều kết thúc bằng sự thất vọng."
"Tôi vẫn nghĩ, có một người có thể hoàn thành tác phẩm này."
Minh Thù ngước mắt nhìn sang, Kaide tiên sinh giống như đang lâm vào một hồi ức nào đó.
Ý tứ vừa rồi của ông ấy chính là bản thảo vẫn luôn nằm trong tay ông ấy?
Kaide tiên sinh thành khẩn nói: "Tôi đã xem qua tác phẩm của cô, rất có linh khí, mặc dù không biết cô có thể hoàn thành hay không, nhưng tôi vẫn xin thử một chút."
Minh Thù: "Tôi bất quá chỉ là một nhà thiết kế mới tốt nghiệp chưa tới hai năm, Kaide tiên sinh, ngài có thể tìm một nhà thiết kế có kinh nghiệm hơn."
Kaide tiên sinh: "Tác phẩm này là của người bạn thân thời niên thiếu của tôi, tuổi của cô vừa vặn giống người đó."
Minh Thù: "..."
Kaide tiên sinh nói: "Tôi đã già, không còn loại cảm giác tuổi trẻ này, tôi không có cách nào hoàn thành nó."