Cô ta tự tay giết người, ai biết hiện tại người lại sống sờ sờ đứng trước mặt mình.
Nếu như biết sẽ có ngày hôm nay, sao cô ta có thể để lại một nhược điểm lớn như vậy.
Hiện tại cô ta chỉ hối hận lúc ấy đã không chém cô thành từng mảnh.
"Nhưng hiện tại Thần Nguyệt nói cô ấy cũng không có phản bội chạy trốn, chỉ là bị thương ở bên ngoài tĩnh dưỡng."
Thanh âm của lâu chủ hỉ nộ khó phân biệt, Vãn Lạc thấp thỏm trong lòng, không biết cô đã nói bao nhiêu chuyện.
Vãn Lạc lập tức nghĩ ra đối sách: "Bẩm lâu chủ, lúc ấy chúng tôi ở cùng tại Dương phủ, nhưng đột nhiên không nhìn thấy Thần Nguyệt, sau đó cũng không có tin tức, về sau ta nhận được tin tức nói trông thấy Thần Nguyệt cùng người khác rời đi, ta chờ thật lâu cũng không thấy cô ta trở về, sau đó mới trở về lâu bẩm báo cho lâu chủ."
"Thế nhưng Thần Nguyệt nói là ngươi làm bại lộ hành tung của cô ấy cho Dương Tấn Trung, còn truy sát cô ấy."
Vãn Lạc cuồng loạn trong lòng.
Tố chất này trong lòng sát thủ đã được huấn luyện nghiêm khắc.
Cho dù trong lòng cô ta loạn thành một bầy, thần sắc cũng không có bất kỳ biến hóa nào.
"Lâu chủ, ta không có, xin lâu chủ minh xét."
"Ngươi chưa làm qua, vì sao Thần Nguyệt nói như vậy?"
"Lâu chủ, ta không biết vì sao Thần Nguyệt lại nói như thế, nhưng chuyện ta chưa làm qua chính là chưa làm qua."
Vãn Lạc đứng thẳng tắp, giống như không nguyện ý tiếp nhận dạng vu cáo này.
Cô ta nhìn về phía Minh Thù: "Nếu Thần Nguyệt nói là ta làm, như vậy xin hỏi chứng cứ đâu?"
Lâu chủ đối với ân oán của những người này trong lâu sao có thể không rõ ràng.
Mọi người bất quá đều là đang diễn trò, xem kỹ thuật diễn xuất của ai tốt hơn thì càng hơn một bậc.
Lâu chủ quét mắt về phía Minh Thù: "Thần Nguyệt, ngươi có chứng cứ không?"
"Cái kia... Thật không có."
Lâu chủ: "..."
"Thần Nguyệt ngươi không có chứng cứ chính là vu cáo ta!" Thanh âm của Vãn Lạc nặng thêm mấy phần, coi như cô nói ra thì sao, lại không có người thứ ba ở đây.
Mà Dương Tấn Trung hiện tại đã chết.
Ai có thể chứng minh cô là bị Dương Tấn Trung gây nên thương tích?
"Vậy ngươi không phải cũng vu cáo ta?"
"Có người tận mắt nhìn thấy ngươi cùng người khác rời đi trong khi làm nhiệm vụ, ta nói sai sao?"
Minh Thù hỏi: "Ai nhìn thấy?"
Vãn Lạc nói: "Một hạ nhân của Dương phủ, lúc ấy ta trà trộn vào Dương phủ, cùng một nha hoàn có quan hệ không tệ, cô ấy tận mắt nhìn thấy."
"Thật là khéo, ta cũng có nhân chứng."
Đáy lòng Vãn Lạc có chút hồi hộp.
"Lâu chủ, ta có thể để nhân chứng vào không?"
Lâu chủ quét mắt một vòng trên người Minh Thù cùng Vãn Lạc, gật đầu: "Gọi vào."
Người làm chứng này không phải ai khác, chính là người trước đó Đông Thập mang theo kia, Minh Thù cố ý đến Dương phủ mang hắn tới.
Người kia vừa tiến vào liền trực tiếp quỳ xuống, run lẩy bẩy.
"Lâu chủ hỏi, hay là ta tới hỏi."
Lâu chủ ra hiệu Minh Thù tự mình hỏi.
Minh Thù từ trên thân lấy ra một tấm mặt nạ da người mang lên, hỏi người kia: "Biết người này không?"
Người kia nhìn một chút, bối rối gật đầu: "Biết... Biết."
Minh Thù gỡ mặt nạ da người xuống: "Đây là bộ dáng của ta lúc đó, vậy ngươi có nhìn thấy Dương Tấn Trung động thủ với ta không?"
"Nhìn... Nhìn thấy."
"Ta có phải là sau khi bị Dương Tấn Trung làm trọng thương mới trốn khỏi Dương phủ?"
"Phải... Phải."
Minh Thù nhìn về phía Vãn Lạc.
"Người này là cô ta tìm đến, độ tin cậy không cao." Vãn Lạc chất vấn.
"Ta không có nói láo, ta nói đều là sự thật, không dám lừa các ngươi, các ngươi bỏ qua cho ta đi."
Lâu chủ trầm mặc nhìn người kia.
Vãn Lạc nắm chặt tay, nhịp tim đập cực nhanh.
Minh Thù cho người dẫn người kia đi trước.
Sau đó quay đầu mỉm cười hỏi Vãn Lạc: "Vậy nhân chứng của ngươi đâu?"
"Cô ấy... Cô ấy ở Dương phủ. Ta có thể cho người đưa cô ấy đến!"
Minh Thù nhìn về phía lâu chủ: "Lâu chủ, xem ra hôm nay không có kết luận."
Đối với chuyện Vãn Lạc động thủ với nguyên chủ, cô quả thật không có chứng cứ.
Nhưng tội danh phản bội chạy trốn cũng có thể tẩy sạch.
Lâu chủ lại không ngốc, Vãn Lạc chỉ là một tiểu cô nương vừa bắt đầu làm việc, nào có thể qua mặt đại lão mấy chục năm như hắn?
Cô tạm thời còn phải ở Tiên Nguyệt Lâu đợi...
Đầu bếp của Tiên Nguyệt Lâu cũng không tệ.
Lâu chủ trầm tư một lát: "Hai người các ngươi về trước đi, chuyện này ta sẽ tự điều tra rõ ràng."
"Lâu chủ..." Vãn Lạc còn muốn nói thêm điều gì.
"Đi xuống đi." Lâu chủ phất tay.
Cô ta có chút không
cam lòng lui ra ngoài, Minh Thù chậm rãi đi bên cạnh.
Vãn Lạc trừng mắt về phía Minh Thù, mạng cô cũng thật là lớn.
Minh Thù nở nụ cười xán lạn: "Vãn Lạc cô nương, ban đêm gặp."
Vãn Lạc: "..."
Ban đêm gặp cái gì?
Minh Thù rời khỏi sân, ở bên ngoài gặp được Tùy Phong.
Tùy Phong xác thực dáng dấp rất phong thần tuấn lãng.
Nhưng ánh mắt nhìn cô có chút lạnh lẽo, thậm chí mang theo một chút chán ghét.
Minh Thù nâng khóe miệng cười.
Tùy Phong khẽ cau mày, thần sắc của cô gái đối diện làm hắn có chút không thoải mái, hơn nữa.... Sao cô lại lộ ra vẻ mặt như thế với mình?
"Tùy Phong ca ca." Vãn Lạc từ trong sân đi ra, trực tiếp bước nhanh tới.
Tùy Phong dịch chuyển mắt khỏi Minh Thù, nhìn về phía Vãn Lạc: "Ta nghe nói lâu chủ gọi muội đến, muội không sao chứ?"
Vãn Lạc lắc đầu: "Không có việc gì. Thần Nguyệt bây giờ đã trở về, chuyện trước kia đến cùng là hiểu lầm."
"Bởi vì chuyện lúc trước?" Dương Tấn Trung mặc dù chết rồi nhưng cũng không phải là bọn hắn làm, nhiệm vụ này thất bại.
Cho nên chuyện khảo hạch còn cần một lần nữa.
"Ừm..." Vãn Lạc nói: "Tùy Phong ca ca, chúng ta đi trước đi."
Tùy Phong nhìn Minh Thù một chút, gật đầu đáp ứng.
"Vãn Lạc cô nương, ban đêm ta đến tìm ngươi!" Minh Thù ở phía sau hô to, giọng nói kia giống như bọn họ rất quen thuộc.
Vãn Lạc: "..."
"Cô ta tìm muội làm gì?"
"..." Trời mới biết cô muốn tìm mình làm gì!
Vãn Lạc nghĩ đến chuyện mình làm, trong lòng có chút cảnh giác.
"Không có việc gì, hẳn là muốn cùng muội nói chuyện gì đó. Hay là Tùy Phong ca ca cùng muội ở cùng một chỗ, nếu như cô ta hỏi chuyện lúc trước, Tùy Phong ca ca cũng có thể làm chứng cho muội."
"Được."
-
Ban đêm.
Vãn Lạc cùng Tùy Phong nói chuyện thật lâu, nhưng Minh Thù vẫn chưa tới.
Mãi đến nửa đêm, Tùy Phong nói có thể cô sẽ không tới liền đứng dậy rời đi.
Vãn Lạc tiễn Tùy Phong, lại chờ trong chốc lát, vẫn không có ai tới.
Cô là hù dọa mình?
Vãn Lạc vừa nghĩ vừa trở về phòng, vòng qua bình phong liền thấy người đang ngồi bên cạnh bàn bưng lấy một đĩa bánh ngọt ăn đến quên cả trời đất.
Con ngươi cô ta co rút lại, lui lại một bước, đụng vào mép bình phong mới dừng lại.
"Vãn Lạc cô nương, nhìn thấy ta rất kinh ngạc sao?"
"Ngươi vào bằng cách nào!" Cô ta liền ở bên ngoài lại một chút động tĩnh cũng không nghe thấy?
Minh Thù chỉ chỉ cửa sổ mở ra: "Leo cửa sổ a."
"Ngươi muốn làm gì?" Vãn Lạc nhanh chóng tỉnh táo lại: "Nếu như là vì chuyện của Dương Tấn Trung, lâu chủ nói sẽ điều tra rõ ràng, chúng ta đợi tin tức là được rồi."
Minh Thù nghiêng đầu một chút: "Ngươi nhìn thấy ta liền không hiếu kỳ sao?"
"Hiếu kỳ cái gì?"
"Vì sao ta lại xinh đẹp như vậy."
"..."
Vãn Lạc dùng ánh mắt như đang nhìn người bệnh tâm thần nhìn cô.
"Khục, nói nhầm. Hẳn là vì sao ta không chết."
Vãn Lạc cực nhanh hỏi lại: "Chuyện này có liên quan gì với ta?"
Minh Thù ăn hết một khối bánh ngọt cuối cùng, cô đứng dậy, cười nói: "Rất nhanh... Sẽ có liên quan."