Trên giường một mảnh hỗn độn, hai người rúc vào nhau nằm ở bên trong góc giường.
Nam nhân ôm Minh Thù, hai đầu lông mày lộ ra mấy phần nhu sắc, giống như có thể hòa tan vào tuyết bên ngoài.
Nhiệt nhiệt độ cơ thể trên người hắn lúc này lại vô cùng bình thường, hắn giống như có thể nghe thấy âm thanh huyết dịch lưu động.
"Ngươi có lạnh hay không?"
"Lận Quyết, ngươi có phải cầm thú hay không?"
"Ngươi nói có như thế có quá đáng hay không, cùng cầm thú ở cùng nhau vậy ngươi là cái gì? Tiểu Cầm thú? Còn có gọi thẳng đại danh của ta, là đại bất kính."
"Có tên không cho gọi? Vậy lấy tên làm gì?"
"Gọi phu quân."
"... Ngươi không biết xấu hổ sao?" Minh Thù còn kém trợn mắt trừng một cái: "Chúng ta bây giờ nhiều lắm chỉ tính là ngủ qua, danh phận gì cũng đều không có, ngươi chính là lừa gạt ta, chiếm tiện nghi của ta!"
Lận Quyết: "..."
Tiện nghi này trên đời này có bao nhiêu người muốn chiếm?
"Thân ở trong phúc không biết phúc."
"Phúc..." Minh Thù cười nhẹ: "Theo ngươi, ta sợ là sẽ phải chết sớm."
Lận Quyết đau đầu, dứt khoát dùng môi ngăn chặn cô lại.
Minh Thù bị hôn đến chóng mặt, cả người như nhũn ra, dán vào trong ngực Lận Quyết.
"Còn cần không?" Lận Quyết thấp giọng hỏi cô.
"Không... Không hẹn!" Minh Thù lập tức tỉnh táo lại.
Lận Quyết có chút thất vọng, nhưng cũng không có cưỡng cầu: "Ngươi có lạnh hay không?"
"Còn tốt."
"Có thật không? Trên người ta có phải quá lạnh?"
"Còn tốt."
"Ngươi sờ một cái xem." Lận Quyết nắm tay Minh Thù đặt trên lồng ngực mình.
"Lận Quyết!"
"Đã mói gọi phu quân! Đơn giản như vậy cũng không nhớ được, ngươi có phải đần hay không, a... Ta sai rồi ta sai rồi, buông tay, ngoan..."
Hai người trên giường làm ầm ĩ một hồi, cuối cùng Lận Quyết ôm cô, cằm chống đỡ lấy đỉnh đầu của cô.
"Chuyện của Thừa tướng có phải là ngươi làm?"
Hắn có thể nghĩ đến người duy nhất có thể giết chết Thừa tướng cũng chỉ có cô.
"Không phải, ta nào có thời gian đi giết hắn."
Giọng điệu của Minh Thù vô cùng bình thường, Lận Quyết cẩn thận phân biệt một hồi, phân không ra cô đến cùng là nói thật hay giả.
"Thừa tướng chết rồi, đối với ngươi không phải có lợi nhất sao? Ngươi quản ai giết làm gì, chết là tốt rồi."
"..."
Nói thì nói như thế, nhưng Thừa tướng chết rất không minh bạch, đều khiến người khác có chút không thoải mái.
Lận Quyết suy tư một hồi, nói: "Chờ ta cho ngươi một thân phận thích hợp, sau đó liền cưới ngươi."
Hắn cũng không ngại thân phận của cô.
Nhưng muốn đón cô làm Thái Tử Phi của Đông cung, nhất định phải có một thân phận thích hợp.
"Ai nói ta muốn gả cho ngươi?"
"Ngươi cũng đã là người của ta, không gả cho ta thì gả cho ai?"
Lận Quyết hôn trán cô một chút, giọng điệu nhiễm hơn mấy phần lạnh lẽo: "Ta mặc kệ, ta nhất định sẽ cưới ngươi."
-
Thừa tướng chết, đối với Thái hậu bất lợi nhất.
Đám con trai của Thừa tướng từng người đều là giá áo túi cơm, ỷ vào Thừa tướng diễu võ giương oai, hiện tại Thừa tướng không còn nên để bọn hắn dẫn đầu phủ Thừa tướng, đừng nói người phía dưới không phục, bọn hắn cũng không có năng lực kia.
Những người trước đó bị Thừa tướng đè ép cũng bắt đầu nội đấu, tại thời điểm gần cửa ải cuối năm chính là thời điểm thế cục khẩn trương nhất.
Lận Quyết cũng không có tùy tiện ra tay đối với một đảng Thừa tướng, hắn đang bận tìm hậu trường cho Minh Thù.
Sau khi chuẩn bị tất cả thỏa đáng, Lận Quyết tiến cung xin chỉ.
Thế nhưng hắn không nghĩ tới, hắn còn chưa lên tiếng, Hoàng Thượng đã ban hôn cho hắn trước.
Lận Quyết nào có thể đồng ý, tại chỗ cùng Hoàng đế náo loạn một trận.
Hai người tại Ngự Thư Phòng làm cho nghiêng trời lệch đất, Lận Quyết còn chưa ra khỏi hoàng cung, việc này liền truyền khắp toàn bộ hoàng cung.
Hôn sự này khẳng định không phải Hoàng đế ban chỉ cho hắn, nhất định là Thái hậu ở sau lưng khuyến khích.
Lận Quyết sắc mặt cực kém trở lại Đông cung.
Bang bang ——
Cửa thư phòng bị dùng sức đẩy ra, Minh Thù giật mình.
"Ngươi làm gì?"
Lận Quyết mấy bước tiến lên, kéo Minh Thù vào trong ngực.
Minh Thù đưa tay, dừng lại vài giây trên không trung, sau đó vỗ vỗ sau lưng hắn: "Sao vậy? Ai khi dễ ngươi?"
Tiểu yêu tinh cũng dám khi dễ!
Xem trẫm chết rồi sao?
"Ta nhất định sẽ cưới hỏi đàng hoàng đón ngươi vào cửa."
"..."
Minh Thù trấn
an xong Lận Quyết, từ thư phòng đi ra.
Đông Thập vẫy tay về phía cô, cô nhìn chung quanh một chút, nhấc chân đi qua, Đông Thập kéo cô đến một nơi không có ai.
"Lâu chủ đồng ý huỷ bỏ nhiệm vụ đối với Thái tử, bất quá..."
"Làm sao?"
"Tỷ bây giờ thiếu nhiều tiền như vậy." Đông Thập đem tờ giấy giao cho Minh Thù, ôm đầu: "Nguyệt tỷ tỷ, đây là lâu chủ nói, không quan hệ với ta, ta đã tận lực."
"Trước đó tiền giết Thừa tướng đều cho hắn, hắn còn muốn?"
"... Tiên Nguyệt Lâu nhận tiền." Đông Thập yếu ớt nói.
"..."
Gian thương!
"Nguyệt tỷ tỷ, lâu chủ còn nói... Sát thủ động tình, cách ngày giỗ không xa."
"Hắn có phải là còn phái người đến truy sát ta?"
"Kia thật sự không có, lâu chủ nói liền muốn nhìn tỷ tự chịu diệt vong." Đông Thập thật lòng chuyển lời: "Sau đó vì tình bị tổn thương, trở về làm một sát thủ vô tâm vô tình thật tốt."
"..."
Đông Thập vội vàng khoát tay: "Nguyệt tỷ tỷ, cái này không liên quan đến ta, không phải ta nói, đều là lâu chủ nói."
Hắn một chữ cũng không có bịa thêm.
"Lâu chủ rất tuyệt."
Tiên Nguyệt Lâu cũng không thiếu sát thủ, sát thủ cấp Thiên không còn, còn có rất nhiều sát thủ cấp Địa đang chờ thượng vị.
Bất quá vị lâu chủ này quả thực có chút độc hành riêng biệt.
Tựa hồ chỉ cần không phản bội Tiên Nguyệt Lâu, hắn cũng sẽ không truy cứu quá nhiều.
Nhưng nếu dám phản bội Tiên Nguyệt Lâu...
Đào sâu ba thước cũng muốn móc thi thể ra.
Lâu chủ nhất định là một người có cố sự!
"Ách." Đông Thập xoắn xuýt, hắn có nên phụ họa hay không?
"Ngươi giúp ta tra một chút, trước đó Lận Quyết tiến cung đã xảy ra chuyện gì."
"Nguyệt tỷ tỷ, tỷ thật sự thích Thái tử?" Đông Thập chau mày ủ rũ.
"Ừ."
"Thế nhưng Thái tử tiền đồ đáng lo, không bằng Nguyệt tỷ tỷ chọn một người có tiền đồ khác?"
"Ta nhìn trúng cũng không phải tiền đồ của hắn." Minh Thù buồn cười.
Đông Thập: "..."
Đông Thập biểu thị không quá hiểu được, hắn nghĩ nghĩ, hay là đi tìm hiểu tin tức đi.
Đông Thập tốc độ cực nhanh, chủ yếu là tin tức này truyền đi khá nhanh, rõ ràng là có người cố ý đem tin tức này truyền tới.
"Hoàng đế ban hôn cho Thái tử." Đông Thập nói: "Nguyệt tỷ tỷ, người hoàng gia không đáng tin cậy, người như chúng ta ở bên cạnh cùng bọn họ..."
Không có kết cục tốt.
Đông Thập lúc này đã có chút lý giải suy nghĩ của lâu chủ.
Hoàng thất xưa nay lãnh khốc vô tình, lợi dụng người khác, hào vô nhân tính.
Tình yêu, tình thân, cái gì cũng có thể hi sinh.
Thái tử này...
Dù sao hắn cũng không coi trọng.
"Hắn đáp ứng?" Minh Thù hỏi.
"... Hình như không có, nghe nói cùng Hoàng đế ầm ĩ một trận, bất quá thánh chỉ đã hạ, Thái tử không đáp ứng đó là kháng chỉ."
Tình huông hiện tại của Thái tử, kết quả kháng chỉ sao có thể tốt hơn?
Coi như Thừa tướng đã chết, nhưng Thái hậu vẫn còn ở đó.
Đông Thập vô cùng đáng thương nói: "Nguyệt tỷ tỷ, chúng ta đi thôi, về Tiên Nguyệt Lâu đi, muốn làm cái gì thì làm cái đó, không cần suy nghĩ những chuyện này."
"Nam nhi tốt chí ở bốn phương."
"... Thế nhưng Nguyệt tỷ tỷ là nữ nhi."
"Không cần để ý những chi tiết kia." Minh Thù nói: "Tự ngươi về trước đi."
"Nguyệt tỷ tỷ."
"Ta tự có chừng mực, nói với lâu chủ, ta nhất định sẽ làm cho hắn thất vọng."
"Nguyệt tỷ tỷ!"
*
Lâu chủ: Ta chính là muốn kiếm tiền mà thôi.