Ba phe đều chiếm một phương, lúc này ai cũng không động thủ.
Ma Linh mở miệng: "Các ngươi hiện tại thần phục ta, ta liền tha cho các ngươi một mạng!"
Minh Thù sách một tiếng: "Ta không có hứng thú."
Ma Linh: "Vậy ngươi liền đi chết đi!"
Ma Linh khống chế tay của nữ tử, đá vụn trên mặt đất chấn động, bay lên không trung.
"Wow, ngươi thật lợi hại nha."
Minh Thù vô cùng qua loa khen một câu.
"Ngươi biết là tốt rồi!" Ma Linh đoán chừng còn chưa sinh nên trí thông minh còn có chút thiếu sót.
Đá vụn nỗi bồng bềnh giữa không trungđồng loạt nhắm vào Minh Thù cùng quốc chủ Liệt Dương Quốc.
"Ngươi còn không chạy?" Minh Thù hiếu kì hỏi quốc chủ Liệt Dương Quốc: "Lão tổ tông của ngươi muốn giết ngươi a."
Quốc chủ Liệt Dương Quốc: "..."
"Các ngươi đều đi chết đi —— "
Thanh âm bén nhọn của Ma Linh vạch phá không khí, đá vụn gào thét bay về phía bọn họ.
"Ngươi cứ từ từ chơi đi!"
Trẫm mới không bồi ngươi chịu chết.
Chết một lần rất đói.
Minh Thù nắm lấy Nguyệt Qua, thân thể nhảy lên, tránh đi đá vụn bay tới.
Kinh Vũ từ không trung lướt đến, xuyên qua hồng quang tiếp lấy Minh Thù.
"Chúc các ngươi chơi đến vui sướng." Minh Thù ngó phía dưới hô một tiếng, Kinh Vũ hót vang một tiếng, bay lên không trung.
Tiếng kêu thảm thiết từ bên dưới truyền đến.
Là những người quốc chủ Liệt Dương Quốc mang đến kia.
"Tôn chủ, linh mạch..." Nguyệt Qua hơi lo lắng.
Cứ như vậy để bọn hắn ở trên linh mạch, thật sự không có vấn đề sao?
"Bọn hắn chết linh mạch cũng sẽ không sao." Minh Thù thuận miệng đáp một tiếng.
"..." Nguyệt Qua tẩy não mình phải tin tưởng tôn chủ.
Kinh Vũ dừng lại ở bên ngoài hồng quang, toàn bộ Đô Thành đều bị hồng quang bao trùm, nhìn qua vô cùng rung động.
Phía trên Vân Mộng đài, cát bay đá chạy, quốc chủ Liệt Dương Quốc chủ cùng Ma Linh đánh cho hôn thiên ám địa.
"Này, có mang theo đồ ăn không."
Nguyệt Qua đường đường là quốc sư của một nước lại lạnh mặt từ trong Túi Trữ Vật lấy ra rất nhiều đồ ăn vặt.
Quốc chủ nói mang theo, nói dễ dụ...
"Tôn chủ, Nguyệt Qua có một chuyện không rõ, xin tôn chủ giải thích."
Nhìn đồ ăn vặt, Minh Thù hào phóng gật đầu: "Nói."
Nguyệt Qua nhìn xuống dưới: "Quốc chủ Liệt Dương Quốc là hậu duệ của Đức Vương, vì sao hắn lại xem như kẻ địch?"
"Lúc trước hắn không phải đã nói?" Minh Thù nhét hai miếng điểm tâm.
"Tôn chủ, ngài cảm thấy những lời kia của hắn tin được không?" Mặc dù quả thật có thể tin tưởng, nhưng hắn không tin.
Vẻn vẹn chỉ vì địa vị của mình?
Nếu quả thật như lời đồn, Ma Linh mang theo ký ức của Đức Vương ra ngoài sẽ làm cho cả đại lục Sùng Thiên cao hơn một bậc, chuyện này đối với Liệt Dương Quốc mà nói sẽ là chuyện tốt.
Quốc chủ Liệt Dương Quốc lại không ngốc, sao hắn lại cự tuyệt?
"Quốc sư a, làm người nên thành thật một chút đi, người ta nói thế nào ngươi liền tin thôi, nghĩ nhiều như vậy làm gì, tăng thêm phiền não cho mình."
"..." Thành thật không nổi, đây là Vân Mộng đài của hắn, dưới Vân Mộng đài là linh mạch!!
"Dù sao bọn hắn cũng không sống qua ngày hôm nay."
Phốc ——
Nguyệt Qua xém chút nhịn không được, đây chính là nguyên nhân cô nói không nên nghĩ ngợi?"
Suy nghĩ của tôn chủ chính là không tầm thường.
-
Liệt Dương Quốc.
Ba tên lão giả vây quanh Thắng Hướng, lúc này trận pháp bốn phía Thắng Hướng đã ảm đạm.
Thắng Hướng sắc mặt tái nhợt, trước ngực nhuộm không ít vết máu.
"Phốc —— "
"Thắng Hướng các hạ!" Lão giả số một tiến lên một bước.
Trận pháp ảm đạm bốn phía Thắng Hướng lúc này đang lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được biến mất.
"Khụ khụ khục..." Thắng Hướng ôm ngực ho khan, phun ra tất cả đều là máu.
Lão giả số hai lập tức chuyển linh khí cho hắn, ổn định tâm mạch của hắn.
Lão giả số ba cùng lão giả số một liếc nhau.
"Thắng Hướng các hạ, ngươi thế nào?"
Thắng Hướng trở lại bình thường, lắc đầu: "Trận pháp bị phá, nhưng..."
"Nhưng cái gì?" Lão giả số một tính tình nôn nóng: "Tổ tiên không sao chứ? Ra ngoài rồi sao?"
Thắng Hướng phun ra một ngụm máu: "Ta cũng không biết, trận pháp bị phá, liên lạc của ta cùng bên kia đã bị cắt đứt."
"..."
Không gian có chút trầm mặc.
"Không được, ta tự mình đi nhìn xem." Lão giả số một đứng dậy.
"Không thể, trước tiên tạm truyền tin hỏi quốc chủ một chút." Lão giả số ba nói: "Chọc tới Ly Dương Quốc, không biết sẽ tạo ra chuyện gì nữa."
Đại lục Huyền Tử càng ngày càng không tốt, nhưng
không có nghĩa là người ta không nắm chắc lá bài.
"Cũng được, ta đi hỏi một chút." Lão giả số một nói xong liền lấy một khối thạch truyền âm ra, truyền linh lực vào.
Nhưng thạch truyền âm một hồi lâu cũng không có phản ứng.
Ba vị lão giả tính cả Thắng Hướng đồng thời trầm xuống.
Bọn hắn truyền âm, quốc chủ có bao giờ không đáp, trừ phi xảy ra vấn đề rồi?
"Két..."
Thạch truyền âm có động tĩnh.
"Phanh... A..."
Nhưng động tĩnh bên trong thạch truyền âm làm bốn người đồng thời cứng đờ.
Một tiếng hét thảm kia rất giống thanh âm của quốc chủ?
"Đều đi chết đi!"
"Ta muốn san bằng vạn kính! Ha ha ha ha!!"
Đám người: "..."
Răng rắc ——
Thạch truyền âm thạch răng rắc một tiếng, triệt để vỡ vụn.
Không gian khôi phục lại sự yên tĩnh.
Kia là... Tổ tiên Đức Vương của bọn hắn sao?
"Người đâu, người đâu..."
Lão giả số một vội vã truyền người tiến đến, để hắn đi nghe ngóng quốc chủ Liệt Dương Quốc ở nơi nào.
Người nghe ngóng rất nhanh trở lại.
Trước đó quốc chủ Liệt Dương Quốc cùng Long gia bên kia thương lượng ban đêm đánh lén, thế nhưng sau khi ban đêm đi đánh lén, quốc chủ Liệt Dương Quốc liền mất đi tung tích.
Hiện tại đánh lén đã kết thúc, quốc chủ Liệt Dương Quốc cũng không thấy trở về.
Những người còn lại đang trấn an lửa giận của Long gia.
Đã nói cùng nhau đánh lén, bọn hắn cẩn trọng đánh lén, kết quả người tổ chức đánh lén lại không nhìn thấy.
"Bị người ta làm vũ khí sử dụng" Long gia biểu thị: Không làm!
"Quốc chủ đến Vân Mộng đài!" Lão giả số hai trầm mặt.
"Hắn đến Vân Mộng đài làm gì, điên rồi sao?!" Lão giả số một chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Hiện tại tổ tiên có phải là đã ra ngoài?" Lão giả số ba coi như ổn trọng, nhưng không có ai trả lời vấn đề của hắn.
Tình huống bên kia, bọn hắn ở cách xa ngàn dặm, căn bản không rõ ràng.
"Thắng Hướng, nếu tổ tiên ra sớm sẽ có ảnh hưởng gì không?"
Thắng Hướng ho khan hai tiếng, suy yếu nói: "Lực lượng cùng ký ức cũng có thể chịu ảnh hưởng."
"Có ý gì?"
"Chính là nói, tổ tiên khả năng cũng không nhớ rõ chúng ta."
"..."
Không nhớ rõ bọn hắn?
Vậy bọn hắn làm tất cả hiện tại làm có ý nghĩa gì?
"Ta không nên tin tưởng hắn có thể trì hoãn." Lão giả số một hối hận.
"Tổ tiên tình huống không rõ, ta cũng chỉ là nói một khả năng, có lẽ tổ tiên còn nhớ rõ..." Thắng Hướng lại nói.
"Đúng đúng đúng, chuyện này không thể nói tuyệt đối." Lão giả số hai phụ họa một tiếng: "Chúng ta bây giờ trọng yếu nhất chính là đi đón tổ tiên trở về."
Mấy người khác đều đồng ý.
Về phần quốc chủ Liệt Dương Quốc...
Hắn tự mình chạy tới Vân Mộng đài, không biết muốn làm cái gì, coi như hắn còn sống, bọn hắn cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
Tộc của bọn hắn có rất nhiều người, muốn bao nhiêu quốc chủ thì có bấy nhiêu quốc chủ.
"Thắng Hướng các hạ, chúng ta phải chăng nên lập tức lên đường tiến về Vân Mộng đài xem xét?"
Thắng Hướng lau đi vết máu trên khoé miệng: "Nếu tổ tiên thật sự đã xuất thế, vậy liền không có ai là đối thủ của hắn, không cần bối rối."
Mà...
Nếu tổ tiên xảy ra chuyện, bọn hắn vội vàng hấp tấp đi qua cũng chỉ làm cho địch nhân thừa dịp cơ hội.
Lời này Thắng Hướng không nói ra, nhưng mấy người này đều là lão yêu quái đã sống rất lâu, nào có thể không rõ.
Chuyện càng khẩn cấp, càng không thể hoảng.