Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Vạn kính thù ngự (13)


trước sau

Minh Thù cũng không có thời gian cùng hắn nói đùa, tại thời điểm lão giả số hai khiếp sợ liền trực tiếp động thủ bắt người lại.

Lão giả số hai vốn cho là mình có năng lực phản kháng, là cô sử dụng thủ đoạn bỉ ổi mới bắt được lão giả số một cùng lão giả số ba.

Ai biết thời điểm mình đối đầu cùng cô, loại cảm giác hoàn toàn không có cách nào phản kháng kia mới khiến cho hắn hiểu được, bọn hắn căn bản không phải là đối thủ của cô.

Cho dù người hắn mang theo nhiều cũng bị nữ tử này xem như củ cải mà gọt.

Một mình cô liền có thể giải quyết tất cả mọi người.

Long gia bên kia nghe được tin tức bên này, lập tức liền mang theo người rút lui.

Quốc chủ Liệt Dương Quốc cùng ba tên lão giả bị trói chung một chỗ.

Quốc chủ Liệt Dương Quốc thoi thóp, lão giả số ba cùng lão giả số một cũng không khá hơn chút nào.

Lão giả số hai hỏi quốc chủ Liệt Dương Quốc: "Vân Mộng đài xảy ra chuyện gì?"

"... Ác... Ác..."

Quốc chủ Liệt Dương Quốc đọc từng chữ không rõ.

Lão giả số hai nóng nảy: "Đói cái gì? Lúc này ngươi còn đói cái gì, Vân Mộng đài đến cùng là xảy ra chuyện gì, tổ tiên đâu?"

Hắn tuyệt đối không tin tổ tiên bị ăn.

Nhất định là nữ nhân kia hù dọa bọn hắn.

Quốc chủ Liệt Dương Quốc đột nhiên hoảng sợ.

"Cái gì không phải, ngươi đến cùng đang nói cái gì, tổ tiên đang ở đâu?" Lão giả số hai truy vấn.

Quốc chủ Liệt Dương Quốc cúi đầu, tự lẩm bẩm: "Không phải... Không phải... Ác... Đừng tới đây..."

Lão giả số hai gấp gáp: "Quốc chủ! Ngươi nói rõ ràng, đến cùng là xảy ra chuyện gì?"

Quốc chủ Liệt Dương Quốc đột nhiên ngẩng đầu, trong con ngươi đỏ ngầu tràn đầy hoảng sợ: "Hắn không phải tổ tiên! Hắn không phải... Không phải..."

Sau đó quốc chủ Liệt Dương Quốc liền không ngừng lặp lại hai chữ không phải này, mặc kệ bọn hắn hỏi cái gì đều không còn có bất kỳ phản ứng nào.

"Đó là cái gì?"

"Mau nhìn xem!"

"Mọi người mau ra đây xem, đó là thứ gì..."

Đám người đột nhiên bạo động.

Lão giả số hai ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy chân trời có ba cây kim trụ xuất hiện, hào quang chói sáng, làm cho người ta nhìn mãi không thôi.

Minh Thù có chút nhíu mày nhìn bên kia, đó là phương hướng Vạn Kính Sơn...

"Giải quyết hết bọn hắn." Minh Thù thu tầm mắt lại, phân phó Đan Tinh cùng Nguyệt Qua.

"Tôn chủ, bên kia..." Đan Tinh chỉ vào chân trời.

"Làm theo lời ta nói." Thanh âm Minh Thù có chút lạnh lẽo.

Đan Tinh giật mình: "Tôn chủ, bọn hắn là đại lục Sùng Thiên..."

"Giết gà dọa khỉ, ta xem ai còn dám mạo phạm!"

Đan Tinh cùng Nguyệt Qua đồng thời cảm giác được một cỗ lãnh ý.

Cho dù hai người có chuyện muốn hỏi nhưng lúc này cũng không dám hỏi.

Nhanh chóng đi đem mấy người kia giải quyết hết.

Đều đã tiến đánh đại lục Huyền Tử, Đan Tinh đối với bọn hắn cũng không nghĩ ngợi nhiều, chỉ là lo lắng chuyện sau này.

Nếu tôn chủ đã nói như vậy, hắn đương nhiên sẽ không do dự.

Bao gồm quốc chủ Liệt Dương Quốc cùng người bị bắt lại toàn bộ xử tử, trả lại cho đại lục Sùng Thiên bên kia.

"Nhận được thi thể" Đại lục Sùng Thiên: "..."

Lão tổ tông lợi hại nhất của bọn hắn đều treo, còn đánh thế nào?

Hoàng tử Liệt Dương Quốc lúc này hạ lệnh rút lui.

Thời điểm vận chuyển thi thể, trên người quốc chủ Liệt Dương Quốc rơi xuống một bản sách cổ tàn tạ.

Sách cổ được đưa đến tay Hoàng tử Liệt Dương Quốc.

Hoàng tử Liệt Dương Quốc vốn chỉ là tùy ý lật xem, không nghĩ tới lại nhìn thấy một chút nội dung làm người ta kinh ngạc.

Bí mật của tổ tiên Đức Vương...

Phụ hoàng hắn đến Vân Mộng đài, không chỉ là muốn ngăn cản tổ tiên Đức Vương mà còn muốn cướp đoạt lực lượng của hắn.

Hoàng tử Liệt Dương Quốc cả người chảy đầy mồ hôi lạnh.

Muốn khép sách cổ lại, lại phát hiện đằng sau sách cổ còn có nội dung, hắn nuốt một ngụm nước bọt, tiếp tục lật ra phía sau.

Phía sau tất cả đều là vết tích bị xé.

Chỉ còn lại một chút, hắn cẩn thận nhận ra hai chữ: "Thù Dương..."

Hoàng tử Liệt Dương Quốc nhanh chóng lật ra phía sau, đằng sau ghi chép lại là một chuyện khác.

Tại sao phải xé?

Thù Dương là ai?

-

Vạn Kính Sơn.

Đại trận bảo vệ Vạn Kính Sơn biến mất, lúc này toàn bộ Vạn Kính Sơn bạo lộ ra, cung điện trôi nổi, vô số người nhìn về phương hướng ánh sáng rơi xuống.

Minh Thù khởi động lại đại trận, nhưng thử hai lần
đều thất bại.

Cô chỉ có thể chạy về nơi ánh sáng rơi xuống trước.

"Tôn chủ, ngài đã trở về." Tụ Hoan vội vã đến đón, không đợi Minh Thù hỏi, cấp tốc báo cáo: "Hôm nay là ngày cuối cùng, chẳng biết tại sao đột nhiên có ánh sáng rơi xuống, đúng lúc là Linh Trì."

Minh Thù một bên đi về phương hướng Linh Trì, một bên phân phó: "Đại trận bảo vệ Vạn Kính Sơn không khởi động được, ngươi phái người đến Vạn Kính Sơn trông coi bốn phía, để phòng có người tiến vào."

"Vâng."

Ánh sáng bao phủ toàn bộ Linh Trì, có người nhìn từ xa cũng không dám tới gần.

"Tôn chủ, ngài đừng đi qua, ánh sáng này đả thương người." Có người nhắc nhở cô.

Minh Thù thử đi về phía trước mấy bước, rất nhanh liền lui về.

Quần áo trên người xuất hiện vết tích thiêu đốt, Minh Thù đưa tay phất qua, quần áo khôi phục bình thường.

"Ngươi có thể vào không?" Minh Thù hỏi thú nhỏ.

Thú nhỏ nhảy vào trong ánh sáng, vài giây liền nhảy trở về: "Thật nóng thật nóng thật nóng..."

Minh Thù: "..."

Ngay cả nó cũng không vào được!

Minh Thù hít sâu một hơi.

"Tôn chủ!"

Thân ảnh Minh Thù bị ánh sáng bao phủ, người phía sau trong lòng run sợ gọi vài tiếng.

Càng đi vào bên trong, Minh Thù liền phát hiện, thu liễm linh khí chỉ là nóng rực một chút, cũng sẽ không xuất hiện tình huống bị thiêu đốt.

Minh Thù đẩy cửa điện Linh Trì ra.

Trong điện ánh sáng chói mắt, cơ hồ không nhìn thấy rõ tình hình bên trong.

Minh Thù chỉ có thể dựa vào trực giác đi đến mép Linh Trì, đá phải cái bàn, cô lục lọi đi xuống dưới.

Ao nước có chút nóng bỏng, nhưng còn có thể chịu được.

Nhưng cô tìm một vòng trong nước cũng không tìm được người.

Minh Thù nhíu mày, hít sâu một hơi, lặn xuống đáy nước.

Dưới nước không có ánh sáng, từ đáy nước nhìn lên, mặt nước một mảnh ánh vàng rực rỡ, đáy nước vẫn thanh triệt trong suốt.

Phương hướng bậc thang dưới đáy nước có một đoàn ánh sáng màu vàng rực.

Minh Thù đi qua, lượn quanh hai vòng, ánh sáng hoàn toàn bao phủ Kỳ Ngự ở bên trong, cô chỉ có thể nhìn rõ một chút hình dáng.

Minh Thù không xác định những vật này đối với hắn có tổn hại hay không, chờ ở bên cạnh trong chốc lát.

Phát hiện hắn đang hấp thu những ánh sáng này, vậy hẳn là không sao.

Nhưng cũng không tuyệt đối, Minh Thù ở dưới đáy Linh Trì chờ đợi, mãi đến khi xác định trăm phần trăm hắn hấp thu ánh sáng này không có tổn hại, lúc này mới ra khỏi Linh Trì.

Minh Thù rời khỏi phòng, ánh sáng đã rút lui rất nhiều.

"Tôn chủ, ngài không sao chứ?" Người bên ngoài lo lắng nhìn tay của cô.

Minh Thù tròng mắt nhìn một chút, đỏ lên một mảnh: "Không có việc gì."

Không chỉ là trên tay, còn có cổ, trên mặt, làn da bị lộ ra đều có chút ửng đỏ.

Minh Thù dùng linh lực chữa khỏi vết thương.

"Tôn chủ, ánh sáng này là gì?"

Bọn họ ở Vạn Kính Sơn lâu như vậy cũng chưa từng thấy qua thứ này.

"Ta cũng không biết." Ngay cả cô cùng thú nhỏ đều bị thiêu đốt, nhưng có thể để tiểu yêu tinh hấp thu...

"Tôn chủ, không xong rồi, có số lớn người đang đi về phía Vạn Kính Sơn!"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện