Vạn Kính Nguyên An mười tám năm - đầu mùa xuân.
Lăng đại nhân hao phí vô số người mới điều tra được thứ yêu ma nuôi nấng đúng là Ma Thần.
Cũng may hiện tại Ma Thần còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh.
Chuyện này lan truyền ra ngoài, toàn bộ đại lục trở nên khiếp sợ.
Dồn dập tiến về quận Lan Khê, thương nghị chuyện không thể để cho Ma Thần thức tỉnh.
Vô số người tụ tập ở quận Lan Khê.
Yêu ma lúc ẩn lúc hiện tập kích bọn họ, nhưng lúc này đám người tụ tập, yêu ma cơ hồ là thua trận trở về.
Các hộ thành trận ở thành trì lớn cũng dần dần mở ra, loại trận pháp này tiêu hao vô cùng lớn, nếu như không phải đứng trước tai hoạ ngập đầu, bình thường sẽ không lựa chọn mở loại trận pháp này ra.
"Tân Ngọc ca ca, Ma Thần thật sự lợi hại như vậy sao?"
"Đây là lời đồn lưu truyền, khẳng định lợi hại." Tân Ngọc căn dặn: "Gần đây muội cũng không nên đi ra ngoài."
"Nếu Ma Thần đã có thể thức tỉnh, vậy Thần Sáng Thế có thể thức tỉnh không?"
"..." Vấn đề này có chút khó, Tân Ngọc trả lời không được.
Tân Ngọc suy nghĩ một chút, lôi kéo Minh Thù nhỏ giọng thầm thì: "Ta nghe phụ vương nói qua, Minh thị nhất tộc của chúng ta kỳ thật chính là huyết mạch của Thần tộc."
Tiểu cô nương con ngươi trợn lên thành hình tròn.
"Không phải huynh lừa gạt ta chứ? Sao ta lại chưa từng nghe qua? Nếu quả như thật sự là huyết mạch của Thần tộc, vậy khẳng định có chỗ bất phàm, chúng ta cùng những người khác cũng không có gì khác biệt a." Minh Thù không tin.
Tân Ngọc gãi gãi đầu, hắn cũng là nghe nói.
Chuyện xa xưa như vậy, ai biết thật giả.
Việc này Tân Ngọc cũng chính là thuận miệng nói, Minh Thù cũng không để trong lòng.
Đại đội ngũ rất nhanh liền định xong phương án, bọn họ đã tìm được nơi ở của Ma Thần, chỉ cần giải quyết xong Ma Thần vẫn chưa thức tỉnh, những yêu ma còn lại liền không đủ gây sợ.
Minh Thù cùng Tân Ngọc không thể đồng hành, bởi vì quá nguy hiểm.
Hành động lần này, thế hệ trẻ tuổi cũng không thể đi, đều là cường giả thực lực thông thiên cùng nhau đi tới.
Thời gian chờ đợi dài dằng dặc, càng là dày vò.
Nửa tháng sau.
Một chi đội ngũ chật vật chạy về, Minh Thù đứng trong đám người, nghe những người kia báo cáo, chỉ cảm thấy tứ chi phát lạnh.
Nhiều người đi như vậy, trở về không đủ một phần mười.
Còn lại đều chết hết.
Bọn hắn trúng mai phục, nơi đó căn bản cũng không có cái gì Ma Thần.
"Tân Ngọc ca ca." Minh Thù nhìn về phía Tân Ngọc, thì thào một tiếng: "Bọn hắn đều chết hết..."
"Đừng sợ." Tân Ngọc thần sắc cũng không tốt, nhưng lúc này hắn không thể biểu hiện ra ngoài, ra vẻ bình tĩnh an ủi Minh Thù.
Chẳng ai ngờ rằng, lần này sẽ có nhiều người chết như vậy.
Chuyện này đối với bọn họ mà nói không thể nghi ngờ chính là một đả kích.
"Không xong rồi!"
"Quận Nhạc An xảy ra vấn đề rồi!!"
"Quận Nhạc An xảy ra vấn đề rồi!!"
Quận Nhạc An có vô số người đột nhiên biến mất, không có ai nhìn thấy yêu ma, những người kia chính là đột nhiên mất tích.
Toàn bộ quận Nhạc An có mấy triệu nhân khẩu, cộng thêm chủng tộc khác cũng gần nghìn vạn... Nhiều người như vậy cùng chủng tộc mất tích gần hơn phân nửa.
Bởi vì đại bộ phận cường giả đều tụ tập ở quận Lan Khê, phòng ngự của quận Nhạc An bên kia tự nhiên thấp.
"Yêu ma cố ý dẫn dụ chúng ta tới nơi này, cái này là điệu hổ ly sơn!" Không chỉ như thế, còn thiết lập bẫy rập, để bọn họ tổn thất nhiều cường giả như vậy.
"Đáng chết!"
Đám người tức giận đến run rẩy, lại không người nào có biện pháp giải quyết.
Đột nhiên, một người nói: "Nhiều người như vậy, Ma Thần..."
Đám người sau lưng đột nhiên mát lạnh, cái này hẳn là Ma Thần sắp xuất thế đi!!
Quốc chủ lúc này hạ lệnh cho Minh Thù cùng Tân Ngọc, các thế hệ trẻ tuổi toàn bộ đưa về Hoàng Thành, những người còn lại tiến về quận Nhạc An.
"Phụ hoàng..."
"Tiểu Thù, đây cũng không phải là chuyện con có thể tham dự." Quốc chủ tự mình đưa cô lên xe ngựa: "Tân Ngọc, trông chừng con bé."
"Vần."
Quốc chủ thiết lập trận pháp không thể đột phá xung quanh xe ngựa của Minh Thù, để đội ngũ lên đường.
Minh Thù nhìn mình cùng quốc chủ càng ngày càng xa, mặc kệ cô dùng biện pháp gì đều không có cách nào ra ngoài.
Cô cầu cứu nhìn về phía Tân Ngọc: "Tân Ngọc ca ca... Tân Ngọc ca ca, huynh giúp ta."
"Thù Thù, ta không thể." Tân Ngọc nắm chặt nắm đấm.
"Đó
là phụ hoàng của ta, Tân Ngọc ca ca, huynh giúp ta một chút, ta van ngươi." Minh Thù thanh âm nghẹn ngào.
Tân Ngọc lắc đầu, nắm thật chặt nắm đấm, cúi thấp đầu không nhìn Minh Thù.
"Thù Thù, muội đi chỉ làm cho bọn hắn bị cản trở." Việc của Ma Thần đã là việc không phải bọn họ có thể tham dự.
"..."
Trong xe ngựa đột nhiên an tĩnh lại.
Tân Ngọc bối rối nhìn sang, Minh Thù dựa vào cửa xe, trong con ngươi còn có sương mù, cô nhìn vào hư không, thật lâu mới nói: "Tân Ngọc ca ca, huynh nói đúng."
Cô còn chưa đủ mạnh.
Cô đi chỉ cản trở phụ hoàng.
Tân Ngọc thở phào, thử nắm lấy bả vai Minh Thù, nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Cô mặc dù nghịch ngợm nhưng từ trước đến nay hiểu phân tấc, vô cùng thông minh.
-
Những ngày tiếp theo, toàn bộ đại lục tựa hồ cũng bị máu tươi xâm nhiễm, mỗi ngày đều nghe thấy tin tức có người chết.
Quận Nhạc An ngắn ngủi một tháng liền trở thành một nơi hoang vu không có vật sống.
Bọn họ mấy lần tìm tới đều là nơi giả có Ma Thần dùng để dẫn dụ bọn họ, người của bọn họ không ngừng tiêu hao, nhưng cái bóng của Ma Thần cũng chưa thấy qua.
Yêu ma xuất hành càng là không chút kiêng kỵ, liều mạng tập kích nhân loại.
Yêu ma đã từ các châu các quận, lan tràn đến phụ cận Hoàng Thành.
Hoàng Thành có hộ thành đại trận, yêu ma vào không được, nhưng thỉnh thoảng có thể nhìn thấy yêu ma quanh quẩn trên không trung, tùy thời mà hành động.
"Kia là Ma Thần... Ma Thần..."
"Ma Thần xuất thế, xong rồi, xong rồi."
Trong Hoàng thành có người la to, toàn bộ Hoàng Thành đều là lòng người bàng hoàng.
Từ xưa đến nay, bọn họ đều chưa từng gặp qua đại kiếp như vậy.
Yêu ma đáng sợ trước đó, vào lúc này xem ra cũng không bằng cái này.
Nửa tháng sau.
Quận Nhạc An truyền đến tin tức, các tộc tổn thất không ít người, rốt cục cũng đã tạm thời bao vây Ma Thần.
Có lẽ là Ma Thần bị nhốt hữu hiệu, yêu ma càn quấy đều rút lui.
Bầu trời mấy ngày âm trầm cũng dần dần tạnh, giống như sau cơn mưa trời lại sáng.
Minh Thù nắm lấy người báo tin: "Phụ hoàng đâu? Phụ hoàng ta có chuyện gì hay không?"
"Công chúa ngài đừng kích động, quốc chủ bình an vô sự."
Minh Thù lúc này mới thở phào, không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi...
Bọn họ không tìm được biện pháp huỷ diệt Ma Thần, chỉ có thể mang về trước, cầm tù trên tế đàn quốc sư thiết lập.
Cái tế đàn kia, về sau chính là Vân Mộng đài.
Ma Thần còn chưa hoàn toàn thức tỉnh, không chịu nổi nhật nguyệt tinh khí, bị nhốt trên Vân Mộng cũng tương đương với một lao tù, mỗi ngày đều hao tổn.
Vì nghĩ biện pháp diệt trừ Ma Thần nên quốc chủ cả ngày cùng người thương nghị đối sách, Ma Thần phải chết, bằng không thì đại lục Huyền Tử bọn họ liền xong rồi.
Nhưng mặc kệ bọn họ dùng biện pháp gì cũng không có cách nào giết chết Ma Thần.
"Phụ hoàng, con tới..."
Minh Thù nhìn quốc chủ từ bên cạnh mình đi qua, không dừng lại chút nào.
Cô có chút mờ mịt.
Phụ hoàng sao vậy?
"Phụ hoàng?"
Minh Thù bị cung nhân ngăn lại.
"Vì sao phụ hoàng không để ý tới ta?" Trước kia phụ hoàng sẽ không như vậy.
Cung nhân cúi người: "Công chúa điện hạ, quốc chủ gần đây là vì chuyện của Ma Thần nên rất nhiều ngày đều không nghỉ ngơi, mời ngài trở về."
"..." Minh Thù nhìn quốc chủ biến mất ở ngã rẽ: "Vậy các ngươi chăm sóc phụ hoàng thật tốt, ngày mai ta lại đến."
Minh Thù cẩn thận mỗi bước rời đi.