"Dì Hà."
Minh Thù cắt ngang dì Hà đang thao thao bất tuyệt(*): "Dì cũng họ Hà, dì là theo mẹ Tần Triệt vào Tần gia sao?"
Dì Hà đang nói đến hăng say, nghe nói như thế nhất thời ngừng câu chuyện, có chút kỳ quái nhìn Minh Thù.
Sau đó mới gật đầu, xúc động nói: "Đúng vậy, Hà gia là dòng họ thư hương, tuy rằng so ra kém hào môn thế gia nhưng cũng có chút tài sản. Từ khi dì có thể nhớ thì đã ở Hà gia, sau này lại theo tiểu thư vào Tần gia, trước khi tiểu thư đi đã giao cho dì chăm sóc thiếu gia, cho nên vẫn luôn ở đây."
"Tiểu thư hỏi cái này có chuyện gì không?"
Minh Thù kéo dì Hà vào trong: "Dì nói cho con biết chút chuyện Hà gia đi."
Tuy rằng, cô tra ra được Hà Thư Quốc sẽ đối phó Tần gia, nhưng không rõ nguyên do lắm.
"Cũng không có gì đáng nói."
Dì Hà chỉ coi như Minh Thù hiếu kỳ, ngoài miệng nói không có gì đáng nói nhưng vẫn nói những gì bà biết cho Minh Thù.
Hà Thư Quốc là cậu Tần Triệt, năm đó mẹ Tần Triệt gả đi, Hà Thư Quốc không đồng ý, cuối cùng mẹ Tần Triệt một khóc hai quậy ba thắt cổ mới thành công gả qua.
Nhưng Hà Thư Quốc sợ em gái nhà mình gả qua đó chịu uất ức, nên để dì Hà đi theo chăm sóc em gái.
Nội tình Tần gia phức tạp hơn Hà gia, mẹ Tần Triệt cũng may là sinh ra trong gia đình thư hương, có tri thức hiểu lễ nghĩa. Tuy có người chướng mắt, nhưng dưới sự bảo vệ của bố Tần cũng không chịu bao nhiêu uất ức.
Sau đó, Tần Triệt ra đời.
Tần Triệt sinh ra đại diện Tần gia có người thừa kế chính thức. Khoảng thời gian đó, dì Hà đều cảm thấy được một sự khẩn trương áp bức toàn bộ Tần gia không thở nổi.
Có một lần, Tần Triệt suýt chút nữa chết trong phòng trẻ sơ sinh, bố Tần trong cơn giận dữ đã làm vài chuyện khiến Tần gia sợ hãi, nên những người Tần gia này mới an phận.
Nhưng mẹ Tần Triệt một hai năm thì bệnh chết, để lại Tần Triệt còn nhỏ tuổi. Lúc đó, dì Hà đứng trước giường bệnh đồng ý với mẹ Tần Triệt sẽ chăm sóc Tần Triệt thật tốt.
Sau khi mẹ Tần Triệt qua đời, không biết từ lúc nào mà Hà Thư Quốc không còn lui tới Tần gia nữa. Mấy năm nay, Hà gia cũng từ từ lớn mạnh.
Việc này dì Hà cũng không biết rõ chi tiết, chỉ biết đại khái.
"Cám ơn dì Hà."
"Tiểu thư, cô hỏi cái này làm gì? Xảy ra chuyện gì sao?" Dì Hà có chút thấp thỏm.
"Tùy tiện hỏi một chút." Minh Thù cầm đồ ăn vặt lên lầu.
Dì Hà nửa tin nửa ngờ. Minh Thù ngâm nga bài hát lên lầu, Giang Đóa nằm trên giường cô, mệt mỏi nhìn di động đến thất thần.
"Thế nào, còn chưa nghĩ thông sao?" Minh Thù ném đồ ăn vặt lên giường.
Giang Đóa ăn cái gì cũng không thấy hứng thú: "Tiểu Ly, cậu không cảm thấy chuyện này rất không chân thực sao? Giống như tiểu thuyết vậy."
Sao cô có thể là tiểu thư Nam gia chứ?
Dựa theo cách nói của Hài Hòa Hiệu, bọn họ vốn chính là cốt truyện tiểu thuyết. Đương nhiên, lời này không thể nói.
"Giám định DNA đều đã làm, có có cái gì không chân thật chứ, cậu cũng không thể trốn bọn họ cả đời."
Minh Thù ngồi vào bên cạnh Giang Đóa.
"Tớ cảm thấy như đang đoạt đồ của Nam Ưu Ưu..." Giang Đóa nói thầm.
"..."
Chẳng lẽ không cảm thấy Nam Ưu Ưu đoạt đồ của cô ấy nhiều năm như vậy sao?
Tư duy của nữ chính thật sự không bình thường.
"Hơn nữa tớ đã quen một mình, đột nhiên cho tớ ba mẹ, tớ hoàn toàn không biết nên chung sống với bọn họ như thế nào."
Giang Đóa thở dài: "Tớ vẫn nên trú ở chỗ cậu vài hôm vậy."
"Giờ cậu thành kẻ có tiền rồi!"
"Không phải tiền của tớ."
Giang Đóa lắc đầu, cô từ trên giường đứng lên nhìn Minh Thù: "Tiểu Ly, lý tưởng của cậu là gì?"
"Lý tưởng sao?"
Minh Thù nghĩ ngợi: "Cứu vớt thế giới có tính không?"
"..."
Từ lúc nào mà Tiểu Ly lại cuồng vọng như vậy?
"Tiểu Ly, cậu không nghĩ sau này làm gì sao?"
Trời cao đố kỵ anh tài, trẫm không được bao lâu sẽ ngủm, hoàn toàn không cần lo lắng lý tưởng gì hay không lý tưởng.
Minh Thù hỏi lại: "Cậu nghĩ rồi à?"
Giang Đóa quay lại giường: "Sau này, tớ muốn mở một nhà hàng, có một người yêu tớ... Có người tớ yêu, người yêu tớ làm bạn, nắng mai sớm chiều, tóc đen tóc bạc."
Cô nhìn chằm chằm Minh Thù: "Tiểu Ly, cậu không cảm thấy cuộc sống như thế rất tốt đẹp sao?"
"Không cảm thấy."
Minh Thù nhanh chóng nói: "Náo nhiệt mới là thứ tớ muốn, không hiểu cách thức tuổi trẻ của các cậu."
Nụ cười nhàn nhạt trên khuôn mặt đẹp đẽ của cô gái, giữa hai lông mày dường như cũng dập dờn ấm áp.
Giang Đóa có chút hoảng hốt, cô luôn cảm
thấy nụ cười tiểu Ly quá mức chói mắt, tự dưng muốn khóc. Cô chưa từng nghĩ, sẽ có một ngày cô vì một nụ cười mà muốn khóc.
Rất nhiều năm sau, Giang Đóa mới suy nghĩ cẩn thận rằng nụ cười khiến cô muốn khóc kia quá mức cô đơn.
Nụ cười ấy giống như bông hoa nở rộ trong vực thẳm, vĩnh viễn không cách nào rời khỏi vực thẳm, cô độc ở lại trong bóng tối phóng ra chút ánh sáng nhạt, không ai đáp lại.
Giang Đóa nghĩ lúc đó, cô nên ôm Minh Thù một cái. Lúc này, Giang Đóa còn chưa hiểu, cô chỉ hoảng hốt trong phút chốc, đổi đi chủ đề câu chuyện.
...
Gần đây, Tần Triệt rất không thuận lợi, không tìm được ai muốn gây bất lợi cho hắn. Minh Thù và Giang Đóa đáng ghét cả ngày cùng nhau làm đồ ăn, căn bản không nhìn đến hắn.
Tần Triệt giận đến nghĩ mặc kệ không quản.
Buổi sáng hôm nay công ty tham gia đấu giá, vốn là đã mười phần chắc chín cuối cùng lại thất bại.
"Tần tổng, chuyện này rất kỳ lạ. Sao đối phương biết chúng ta báo giá chứ?"
Thư ký không dám nói thẳng có nội gián.
Tần Triệt châm chọc nhìn thư ký: "Tôi không biết có kỳ lạ à?"
Thư ký: "..."
Đây cũng không phải là tôi tiết lộ, Tần tổng nổi lửa với tôi làm gì?
Tần Triệt xoa ấn đường: "Điều tra cho tôi."
Thư ký nhanh chóng đi ra ngoài, điều tra rõ nhân viên liên quan đến chuyện này. Thứ báo giá này ngoại trừ mấy thành viên cấp cao, thì không ai được phép tiếp xúc. Tra tới tra lui, không ai có hiềm nghi.
Kế tiếp, Tần Triệt càng không ngừng gặp xui xẻo. Nếu không phải hạng mục xảy ra vấn đề, chính là công ty có người gây sự, các chuyện phiền phức ùn ùn kéo tới. Lúc Tần Triệt tức giận đến sắp bùng nổ, Minh Thù lại phụ trách xuất hiện quét giá trị thù hận.
Cũng chính lúc này, tin tức bên ngoài bắt đầu phỏng đoán quan hệ của Minh Thù và Tần Triệt, thân phận Minh Thù cũng bị phơi bày. Thân là em gái Tần Triệt cũng là quan hệ người yêu. Mặc dù biết bọn họ không phải anh em ruột, nhưng một đám người vẫn không thể chấp nhận, chửi rủa không ngừng.
Lúc Tần Triệt biết tin này thì trên mạng đã sôi sùng sục. Đa số đều là bình luận không tốt.
Phong Khinh Vân Đạm: Vòng giàu sang thật là loạn, đến cả em gái của mình cũng không buông tha.
Trực Diện Vương Giả: Bọn họ cũng không phải là anh em ruột thịt, có cái gì không thể ở cùng nhau, bọn họ đứng cùng nhau rất xứng đôi nha.
Ái Nhân Tư: Buồn nôn.
Nghịch Cảnh Trưởng Thành: Haizz, hôm nay thật là mở mang hiểu biết, thì ra em gái còn có thể làm như vậy.
Mạc Hung Đại Sư: Tôi thấy cô em gái kia cũng không phải là đồ tốt, không chừng là cô ấy XX người ta.
"Tần tổng, những tin tức này nên xử lý thế nào?"
Thư ký không dám tự ý quyết định, cẩn thận hỏi Tần Triệt.
Tần Triệt đã sắp tức đến không chịu nổi. Hắn liền hỏi:
"Cô ấy ở đâu?"
Thư ký không phản ứng kịp trong lúc nhất thời: "Ai? À... Tiểu thư ở khách sạn Thiên Cung."
"Em ấy vào đó làm gì?" Cô lại muốn làm bậy gì đây?
Thư ký lắc đầu, sao hắn biết vị kia vào trong đó làm gì?
Tần Triệt cầm áo khoác ra ngoài.
"Tần tổng, chuyện này..."
Anh phải cho một lời khẳng định xử lý như thế nào chứ!
Cuối cùng thư ký quyết định... Đè xuống.
***
(*) Thao thao bất tuyệt: nói liên tục, hết cái này sang cái kia, tưởng như không bao giờ ngừng.