Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 240: Tụ Chúng Tu Tiên (Hết)


trước sau

Tin tức chiếc vòng tay của Vân Dao không biết bị truyền đi như thế nào, sau khi nàng ta rời khỏi Ẩn Tông đã bị người ta truy sát.

"Tiểu cô nương, không cần phản kháng, ngoan ngoãn giao đồ ra đây mấy người chúng ta sẽ đối tốt với ngươi."

"Chỉ cần hầu hạ chúng ta cho tốt, sau này cơm ngon rượu say cũng không phải không thể."

"Ha ha đừng chạy..."

Đáy mắt Vân Dao tràn đầy sự thù hận, nỗ lực chạy về phía trước. Nàng ta phải sống. Nàng ta phải báo thù.

"Rầm!"

Vân Dao đụng vào một thứ lạnh như băng, thân thể lui về sau một bước.

Ngẩng đầu liền thấy một nam nhân đứng trước mặt, quần áo màu đen, khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp đang nhếch môi mỉm cười nhìn nàng.

"Kẻ nào?"

Người truy đuổi Vân Dao cũng đến trước mặt, thấy Vân Dao bị người khác chặn đường, tưởng rằng đến tranh đồ với bọn chúng cho nên lập tức hét lớn một tiếng.

Nam nhân vung tay áo, mấy kẻ phía sau như bị bóp chặt yết hầu, giãy giụa một lúc rồi ngã trên mặt đất.

Nam nhân khom lưng đối diện với Vân Dao: "Tiểu cô nương, nên trả cho ta đồ của ta."

Vân Dao trợn to mắt, nàng ta nhớ giọng nói này. Mặc dù giọng nói có hơi khác nhưng điệu bộ sẽ không sai. Chính là Ma tộc trong sơn động hôm đó.

"Ta không lấy đồ của ngươi, Bích Hải Thạch ở trong tay Huyền Cơ!"

Giọng nói của Vân Dao run run.

"Ta nói chính là..."

Đầu ngón tay nam nhân đặt ở chính giữa trán, một luồng khí đen từ mi tâm Vân Dao tràn ra, theo ngón tay nam tử hoàn toàn đi vào cơ thể:

"Thứ thuộc về ta."

Vân Dao có cảm giác trong cơ thể có thứ gì đó biến mất, năng lực và sự sống của nàng ta...

Vân Dao cố gắng giãy giụa, nhưng nàng ta hoàn toàn không có cách nào nhúc nhích. Vòng tay mơ hồ nóng lên, dưới ánh nhìn hoảng sợ của nàng, vòng tay rắc một tiếng gãy rơi xuống đất.

Làm sao... Làm sao có thể như vậy?

"Nghe nói ngươi khi dễ Huyền Cơ sao?"

Nam nhân vẫn cười như cũ: "Coi như là ta trả nợ ân tình của Huyền Cơ. Tiểu cô nương, mơ đẹp."

Sự sống trong mắt Vân Dao dần dần biến mất, hơi thở dường như bị người ta bóp lại, nàng ta chật vật hô hấp.

Nam nhân nhìn thi thể trên mặt đất rồi nhìn về phương hướng của Ẩn Tông.

"Ma quân." Mấy tên Ma tộc đột ngột xuất hiện.

Nam tử chắp tay đi về hướng ngược lại với Ẩn Tông: "Quay về ma giới."

"Ma quân, kế hoạch của chúng ta..."

"Coi như nể mặt nàng."

Nam nhân cười nói: "Mấy trăm năm còn chờ được, huống chi chỉ một chút thời gian như thế này."

...

Minh Thù và Nhạn Dẫn kết thành đạo lữ, chưởng môn Ẩn Tông và phong chủ các phong kín đáo phê bình, những đệ tử còn lại chính là ước ao đố kỵ.

Huyền Cơ từ ngoại môn thăng lên phong chủ Linh Kiếm Phong, bây giờ lại kết làm đạo lữ với Nhạn Dẫn của Ly Hồn Phong. Nàng phải gọi là một bước lên trời. Tuy nhiên thực lực của nàng có hơi kém một chút...

Chưởng môn thảo luận chuyện này với Minh Thù, ngay cả Lâm Cẩn cũng đã lên trúc cơ, nàng vẫn chưa lên trúc cơ khiến chưởng môn tức đến giậm chân.

Nhạn Dẫn tỏ vẻ chẳng sao cả, nàng không lên trúc cơ thì vẫn rất lợi hại. Đặc biệt là thời điểm gây chiến với hắn...

Nhạn Dẫn vội vã chạy đến phòng Minh Thù: "Sư muội, ngươi thấy lò luyện đan của ta không? Hôm qua ta đặt trong đại điện kia."

Minh Thù ngả úp trên bàn nghe được âm thanh, nàng hơi hất cằm: "Ta chuyển ra ngoài rồi."

Quả nhiên hắn vừa ra ngoài nhìn liền thấy trong lò luyện đan đều là tro, không biết là làm cái gì.

Nhạn Dẫn bình tĩnh. Tốt! Có lý do chính đáng để không luyện đan rồi.

...

Bây giờ, Nhạn Dẫn và Minh Thù là phu thê chính thức, đương nhiên ở chung một phòng nhưng Nhạn Dẫn vẫn có chút buồn bực. Minh Thù ngoại trừ để hắn ôm, đôi khi có thể hôn một chút chứ cũng không tiến thêm một bước.

Minh Thù ôm trái cây có hình dạng như dưa hấu tiến đến, thấy Nhạn Dẫn ăn mặc mát mẻ, dựa bên giường nhìn nàng một cách thâm tình. Loáng thoáng nàng có thể thấy được cảnh bên trong ngực ẩn chứa vài phần mê người.

Nàng hơi nhướng mày, giọng nói mang theo ý cười: "Ngươi không lạnh sao?"

Bên ngoài còn đang có tuyết rơi!

Khóe miệng Nhạn Dẫn co lại. Lão tử mặc thành như vậy, một chút phản ứng nàng cũng không có sao?

Hắn vươn tay kéo y phục đàng hoàng, xoay người nằm về mép giường bên kia.

Minh Thù cũng theo lên giường.

Ngày thường đều là Nhạn Dẫn ôm Minh Thù ngủ, đột nhiên không có gối ôm cỡ lớn, Minh Thù chọt chọt hắn.

Nhạn Dẫn trở mình ôm Minh Thù vào lòng nhưng rất quy củ, chẳng làm gì cả.

Được một lúc, Nhạn Dẫn bắt đầu táy máy chân tay.

"Đừng lộn xộn."

Nhạn Dẫn không đáp lại Minh Thù, lấn người lên: "Sư muội, ta muốn thực hiện trách nhiệm đạo lữ."

Không đợi Minh Thù đáp lại, Nhạn Dẫn trực tiếp lấp kín môi nàng.

Hành vi của Nhạn Dẫn quá bá đạo thậm chí mang theo vài phần sắc bén, Minh Thù không thích loại cảm giác này. Nàng giãy giụa mấy cái bị Nhạn Dẫn ép mạnh mẽ, nàng bất động:

"Ngươi cảm thấy hiện tại đã có thể tùy hứng làm bậy ở trước mặt ta sao?"

Thân thể Nhạn Dẫn cứng đờ. Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn âm thanh tuyết rơi ngoài cửa sổ.

Nhạn Dẫn xoay người lại kéo Minh Thù vào trong ngực, cúi đầu nói một tiếng: "Xin lỗi, sau này sẽ không thế nữa."

"Ta mong ngươi sẽ hỏi ý kiến của ta."

Giọng của Minh Thù bình tĩnh: "Loại việc này, ta nghĩ là người yêu nhau mới có thể làm. Nếu như ngươi không ngại, ta cũng không ý kiến bởi vì chúng ta bầu bạn, ta cũng không ghét ngươi làm chút chuyện thân mật cũng được, nhưng ngươi muốn ta thích ngươi, ta tạm thời không làm được."

Nhạn Dẫn hôn một cái lên trán Minh Thù: "Chờ ngươi thích ta, chúng ta tiếp tục."

Minh Thù không lên tiếng, nàng dựa vào ngực Nhạn Dẫn nghe nhịp tim của hắn. Một lúc sau nàng nhắm mắt lại, cánh tay khoác lên hông Nhạn Dẫn tìm một vị trí thoải mái ngủ.

Sau khúc nhạc đệm này, Nhạn Dẫn không còn tâm tư gì nữa, cả ngày cùng Minh Thù sinh hoạt đến gà bay chó sủa.

Nhóm đệ tử đồng lứa với Minh Thù từ trúc cơ đến kim đan... Phi thăng một mạch, nhưng Minh Thù vẫn không lên trúc cơ, ngược lại thì Linh Kiếm Phong trở thành nơi tu luyện mà đệ tử các phong thích nhất.

Đối với lần này Nhạn Dẫn có kín đáo phê bình, nhưng lại không dám ngăn cản Minh Thù nhận hối lộ, chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt.

...

"Sư muội, hôm nay là đại lễ Tử Lạc lên kết đan, ngươi đi..."

Nhạn Dẫn đẩy cửa vào lại phát hiện trong phòng không có một bóng người.

"Nhạn Dẫn sư tôn."

Nhạn Dẫn quay đầu lại thấy Lâm Cẩn đứng cách đó không xa. Hiện tại Lâm Cẩn đã là đệ tử tinh anh, thành thục hơn không ít so với trước.

"Có việc gì sao?" Nhạn Dẫn hỏi.

"Sư tôn ở sau núi ngoại môn chờ ngài."

Sắc mặt Lâm Cẩn có chút không tốt, như là nhẫn nhịn gì đó.

Nhạn Dẫn không hề nghĩ ngợi gì chạy vội ra ngoại môn.

Bởi vì đại lễ Tử Lạc lên kết đan, từ trên xuống dưới Ẩn Tông đều hoan hỉ vui mừng. Nhạn Dẫn lại thấy có chút chướng mắt.

Trên một tảng đá lớn bằng phẳng ở sau núi, Minh Thù lười biếng ngồi phía trên. Nhạn Dẫn xuất hiện bên cạnh nàng, nàng cũng chỉ mỉm cười.

"Nhạn Dẫn."

Nhạn Dẫn hít sâu một hơi đi tới bên cạnh nàng: "Sao lại tới nơi này? Còn để Lâm Cẩn... Cho ta biết."

Mặc dù biết nàng và Lâm Cẩn không có gì nhưng vẫn có chút khó chịu.

Minh Thù tựa trên người hắn: "Yêu cầu Lâm Cẩn tránh đi, thời gian cuối cùng dành cho ngươi có phải rất cảm động không?"

Hắn có thể cảm giác được gần đây nàng có chút kỳ lạ, nhưng nàng không nói hắn sẽ không hỏi.

"Cảm động cái gì chứ? Thời gian của ngươi vốn thuộc về ta."

Nhạn Dẫn cầm tay Minh Thù, không tự chủ siết chặt.

Minh Thù đột nhiên đẩy hắn té nhào trên tảng đá, nàng vươn tay gỡ mặt nạ lộ ra gương mặt của Nhạn Dẫn.

Ánh mắt của Nhạn Dẫn nghiêng qua không nhìn Minh Thù. Minh Thù nâng cằm hắn để hắn nhìn mình, nàng mỉm cười hôn tới.

Trong đầu Nhạn Dẫn phảng phất có pháo hoa nở rộ. Ngoại trừ lần kia... Đây là lần đầu tiên nàng chủ động như thế. Nhạn Dẫn có chút choáng váng.

"Nói cho ta biết, ngươi tên gì?"

Giọng nói của nàng chợt hạ xuống khiến Nhạn Dẫn kinh hãi.

Hắn hơi hoảng, rời khỏi ánh mắt của Minh Thù: "Nhạn Dẫn, ngay cả tên ta ngươi cũng không nhớ sao?"

Minh Thù chuyển động theo hắn, ánh mắt nhìn thẳng vào đáy mắt hắn, hiển nhiên cái tên đó không phải là tên nàng muốn. Nàng cố chấp hỏi:

"Ngươi tên gì?"

Nhạn Dẫn nuốt một ngụm nước bọt: "Vì... Vì sao lại hỏi thế?"

Trong lòng Nhạn Dẫn có chút hoảng hốt. Lần đầu tiên hắn làm nhiệm vụ lại gặp tình huống như thế này. Ngón tay Minh Thù dán vào mặt hắn, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi:

"Nói cho ta biết tên của ngươi có được không?"

Nhạn Dẫn nhếch môi: "Kỳ... Kỳ Ngự."

Đáp lại hắn là nụ hôn có chút cuồng dã của Minh Thù, cho đến khi hắn sắp không thở nổi, Minh Thù mới buông hắn ra nằm trên người hắn, nhẹ giọng nói nhỏ:

"Tên rất êm tai."

Bàn tay nắm lấy tay Nhạn Dẫn chợt rớt xuống. Không khí tràn
vào, bàn tay Nhạn Dẫn vô cùng lạnh lẽo. Cả người hắn đều cứng đờ.

"Sư... Sư muội."

Tiếng gió thổi rì rào trên núi nhưng không ai đáp lại hắn.

...

Minh Thù trở lại phòng mây trắng, Hài Hòa Hiệu lập tức hiện ra.

[Ký chủ, vì sao cuối cùng cô lại chặn ta?]

Để có sự riêng tư, có một số thời điểm ký chủ có thể lựa chọn chặn nó.

Minh Thù nhìn về phía màn hình mây trắng thổi qua, nói sâu xa: "Làm chút chuyện riêng, chẳng lẽ còn phải cho ngươi xem sao? Hài Hòa Hiệu, ngươi là cái dạng này sao?"

...

Họ tên: Minh Thù

Giá trị thù hận: 50000

Nhiệm vụ nhánh: Chưa hoàn thành.

Nhiệm vụ nhánh lại là chưa hoàn thành. Minh Thù không có cảm giác gì, dường như Hài Hòa Hiệu cũng không để ý.

"Không gian tiếp theo là gì?"

Minh Thù lắc đầu: "Ta muốn nghỉ ngơi một lúc."

Hài Hòa Hiệu càng thấy kỳ quái, nó đoán không ra tâm tư của ký chủ nên chỉ có thể để Minh Thù nghỉ ngơi.

"Ta muốn nhìn thấy cảnh tiếp theo." Minh Thù đột nhiên nói.

Màn hình mây trắng tự động chuyển đổi thành hình ảnh.

Hình ảnh là Ẩn Tông. Trên đỉnh Linh Kiếm Phong, Thái Diễn kiếm lẻ loi cắm ở đó, có tiếng kiếm phát ra theo sau là toàn bộ kiếm ở Linh Kiếm Phong cũng bắt đầu đáp lại.

Dưới Linh Kiếm Phong có không ít người đứng đó, bao gồm cả chưởng môn và phong chủ các phong.

"Thái Diễn kiếm xảy ra chuyện gì?"

"Huyền Cơ đâu?"

Thanh kiếm trong tay Tử Lạc cũng có chút mất khống chế, cuối cùng Quân Thanh phải ra tay mới ngăn chặn được.

Tử Lạc nhìn về hướng của Linh Kiếm Phong trên người còn mặc y phục của đại lễ kết đan, thần sắc nàng ta ngây ngẩn, giọng nói khô khốc:

"Sư phụ... Huyền Cơ sư tôn đi rồi."

Đây là tin tức mà thanh kiếm truyền lại cho nàng.

Chưởng môn hiển nhiên cũng nghe Tử Lạc nói, bấm ngón tay tính toán, biểu cảm thay đổi.

"Ừ."

Quân Thanh không phản ứng gì, vươn tay sờ sờ đầu Tử Lạc, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Người không nên xuất hiện, số mệnh nên như vậy."

Khi mọi người đặc biệt ở đây vây xem Linh Kiếm Phong, Nhạn Dẫn ôm một người từng bước từng bước đi tới.

"Sư đệ..."

"Sư tôn..."

Dường như hắn không phát hiện ra những người này, trực tiếp đi lên Linh Kiếm Phong.

Hắn vừa lên tới, Thái Diễn kiếm liền kêu lên.

Linh Kiếm Phong phong bế lần thứ hai.

Chưởng môn thở dài. Đây có lẽ là chủ nhân có tuổi thọ ngắn nhất của Thái Diễn kiếm.

Nhạn Dẫn ở trên đó cũng không làm gì, cả ngày ở Linh Kiếm Phong trông giữ thi thể. Minh Thù để Hài Hòa Hiệu tua nhanh, hình ảnh đột nhiên biến thành Ma tộc công phá Linh Kiếm Phong.

Tử Lạc bị thương, Quân Thanh cùng những người còn lại chống đỡ kết giới, hiển nhiên Ma tộc chiếm thế thượng phong.

Trong Ma tộc, nam tử áo đen dẫn đầu đội ngũ.

Thời điểm Ma tộc sắp phá tan Linh Kiếm Phong, thân ảnh màu lam sậm đột nhiên xuất hiện ở chân núi, mặt nạ bạc rạng rỡ tỏa sáng, lẳng lặng nhìn nam nhân áo đen một cách chăm chú.

"Ngoại trừ nơi này, những nơi còn lại tùy ý ngươi giải quyết."

Nam nhân áo đen nhìn Nhạn Dẫn: "Nàng ở trên núi sao?"

"Ừ."

Nam nhân áo đen cười: "Ân cứu mạng, ta nể mặt nàng."

Hắn phất tay, Ma tộc lui xuống.

Nam nhân áo đen nhìn Quân Thanh: "Quân Thanh, ân oán giữa chúng ta cũng nên tính một lần. Ba ngày sau, quyết chiến công bằng..."

Nhạn Dẫn không nghe tiếp, xoay người lên Linh Kiếm Phong. Quyết chiến ngày ấy, dường như toàn bộ thế giới đều sụp xuống... Chỉ còn lại bóng tối vô tận.

...

Trong phòng kim loại, các loại máy móc điên cuồng kêu tích tắc.

Thiếu niên trong khoang thuyền trong suốt mở mắt ra, đôi mắt đen láy như hố đen nổi cơn lốc làm người sợ hãi.

Hắn mạnh mẽ mở cửa khoang, từ bên trong đi ra.

Cửa kim loại màu trắng đồng thời bị người khác đẩy ra, mấy nhân viên lục đục tiến đến: "Cửu thiếu, cậu..."

Thiếu niên cúi đầu: "Tôi không sao."

Nhân viên công tác nhìn số liệu đã khôi phục bình thường, máy móc không kêu nữa, vẫn nói:

"Cửu thiếu, tâm tình của cậu dao động quá lớn, cậu cần phải đến phòng phụ đạo tâm lý."

"Ừ."

Thiếu niên gật đầu: "Biết rồi."

Hắn cúi thấp đầu đi ra ngoài, sau khi hắn rời khỏi nhân viên kiểm tra máy.

"Nhiệm vụ lần này của Cửu thiếu lại hoàn thành phân nửa..."

Mọi người tiến tới nhìn, tiến độ nhiệm vụ quả nhiên đi tới năm mươi phần trăm.

Tỷ số nhiệm vụ thất bại cao tới chín mươi phần trăm, mà tiến độ của nhiệm vụ thất bại đó rất ít khi đạt được năm mươi phần trăm.

Nhân viên công tác nhìn vài lần, nhỏ giọng nói: "Cửu thiếu có chút không khỏe, lát nữa nhớ báo cáo cho cục trưởng."

"Tôi cũng thấy có chút không thích hợp."

"Không đúng... Cửu thiếu lại phá sập thế giới."

Một nhân viên chỉ vào màn ảnh, quang cảnh biến thành tro bụi.

Mọi người nhìn nhau, quyết định lập tức đi báo cáo.

Lực phá hoại của Cửu thiếu thật là đáng sợ. Không làm được nhiệm vụ cũng không cần phá sập thế giới chứ?

Đi vào đường hầm kim loại, thiếu niên dùng vân tay mở một gian phòng rồi đi vào.

Lúc tỉnh, trí nhớ của hắn đã bị xóa sạch, nhưng thời điểm ký ức bị xóa, hắn cố gắng giữ lại ký ức này. Chuyện này rất không bình thường. Nhiệm vụ này nhất định đã xảy ra vấn đề.

Hoàn thành thế giới thứ bảy.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện