Hạ Phù nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng cuối cùng hắn vẫn mang lên.
May mà lúc sau Leon mang theo nhiều Huyết tộc đến, giúp anh ta chuyển không ít, nếu không anh ta đã leo cầu thang đến mệt chết.
Trong phòng đứng không ít người.
Lúc này, Nguyên Tịch đỏ bừng cả mặt ngồi trên sô pha, vừa nhìn Minh Thù vừa nhìn Tư Lạc, cảm thấy hơi khó xử.
Lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt.
Cuối cùng, Nguyên Tịch cắn răng một cái vén ống tay áo lộ ra cánh tay trắng nõn:
"Nếu không thì mỗi người cắn một cái nhé? Dù sao máu tớ nhiều."
Trước khi gặp được Tư Lạc thì cô cũng hay bị Huyết tộc cắn, dù sao thì máu cô rất ngon. Nhưng mỗi lần đều có thể hóa nguy hiểm thành bình an vì cũng không mất quá nhiều máu.
Lúc sau gặp được Tư Lạc, vẫn bị cắn...
Chỉ là sau mỗi lần cứu cô, người cắn đổi thành Tư Lạc.
Nhưng mà từ sau khi gặp Minh Thù, cô chưa từng bị cắn.
Tuy rằng Nguyên Tịch biết Minh Thù đối tốt với mình, như vậy chắc có lẽ cũng là nghĩ Nguyên Tịch ngon miệng, nhưng Nguyên Tịch vẫn đồng ý để Minh Thù cắn một cái.
Minh Thù cảm giác mình muốn cắn, nhưng cuối cùng vẫn đẩy tay Nguyên Tịch ra:
"Nuôi béo một chút rồi cắn."
Tư Lạc vỗ bàn gầm lên: "Cô dám!"
Minh Thù quay sang cười nhạt: "Có gì không dám?"
"Cô ấy là của tôi, cô không được đánh dấu chủ quyền lên cô ấy."
"Các người đừng tranh cãi nữa..."
"Cái gì là của cậu, trên người cô ấy viết tên cậu hay là trên hộ khẩu nhà cậu?"
"Là của tôi!"
"Đừng tranh cãi..."
Xôn xao xôn xao...
Leon và Hạ Phù yên lặng nhìn nhau.
Cuối cùng, thức ăn nhỏ của Minh Thù vẫn bị Tư Lạc dẫn đi, Minh Thù đau lòng nhìn thức ăn nhỏ của cô, nếu bị Tư Lạc cắn phải nói cho cô biết, Minh Thù còn chưa cắn qua, nếu Tư Lạc dám cắn cô lập tức triệu tập lực lượng khai chiến.
"Vì một cô gái mà dẫn đến chiến tranh."
Hạ Phù lật sách: "Em thích cô ta như vậy sao?"
Họ đều là con người, nếu thích Nguyên Tịch như vậy, không thể thích hắn một chút sao?
Đồng tính không có kết quả tốt, biết không!
"Nguyên Tịch rất ngon miệng."
Minh Thù thành thật giải thích.
Hạ Phù yên lặng để sách xuống, đứng dậy làm bữa khuya cho Minh Thù.
Trong ly thủy tinh trong suốt chứa chất lỏng đỏ tươi, đặt trước mặt Minh Thù.
Minh Thù đang nhìn tin nhắn, cô tiện tay cầm uống một ngụm, nhìn Hạ Phù đầy nghi ngờ:
"Lạ thật... Đội của cậu nhập sản phẩm mới? Sao có cảm giác uống ngon hơn trước đây?"
Trong lòng Hạ Phù hơi giật mình, nhưng vẫn tỏ ra lạnh lùng:
"Có lẽ thế."
Lão tử coi như cô nhớ thức ăn nhỏ đến nỗi sinh ra ảo giác.
Sự chú ý của Minh Thù đặt hết lên tin nhắn, một ngụm đã uống hết một ly.
Louis bị mang đến bộ giám thị Huyết tộc, không bao lâu thì nộp tiền bảo lãnh.
Dù Huyết tộc này nói sự thật, chứng cứ hiện tại của bọn họ cũng không nhiều lắm.
Hơn nữa đây là chuyện ba trăm năm trước, khi đó pháp luật Huyết tộc còn chưa được thành lập.
Tài lực và quan hệ của Louis cũng không phải muốn động là động.
Minh Thù để Leon đưa Mễ Lạp trở về, còn kèm thêm bốn chữ lớn "Vật về tay chủ" đầy khiêu khích.
"Chát!"
"Phế vật!"
Louis tát Mễ Lạp một cái.
Louis cũng không có quy tắc không đánh phụ nữ gì đó, thậm chí là bởi vì bị Minh Thù làm cho tức giận nên đá một cước vào người Mễ Lạp.
Cơ thể Mễ Lạp bay ra ngoài, đụng vào ghế sô pha.
Mễ Lạp khóc ròng, chật vật đứng lên:
"Xin lỗi, em..."
Louis bóp cằm cô ta, khiến Mễ Lạp ngẩng đầu: "Hàng giả đúng thật là hàng giả, thật làm người khác thất vọng."
Thứ hắn muốn là năng lượng nữ vương, chỉ có năng lượng này mới có thể...
"Cái..."
Mễ Lạp đong đầy nước mắt, nhìn người phía trước có chút mù mịt.
Hàng giả?
Mình... chỉ là hàng giả?
Louis vứt Mễ Lạp trên ghế sô pha, ngay cả quần áo cũng không cởi, cứ thô lỗ như vậy tiến vào thân thể cô ta.
Mễ Lạp đau đến kêu rlên nhưng lại bị Louis che miệng.
Đừng...
Buông ra...
Đau quá...
Đáy mắt Mễ Lạp có tuyệt vọng, có thù hận, có đau đớn.
Không biết qua bao lâu, Louis rời khỏi người Mễ Lạp, tùy ý sửa sang trang phục, gọi người tiến vào.
"Dẫn cô ta xuống dưới."
Quản gia không chớp mắt tiến lên.
"Đừng..."
Mễ Lạp lắc đầu, khuôn mặt hoảng sợ: "Đừng, em không muốn, em sẽ nghe lời mà, đừng dẫn em xuống dưới đó."
"Dẫn đi."
Quản gia không dám chậm trễ, gọi người một trái một phải giữ Mễ Lạp, kéo cô ta ra khỏi phòng.
Tiếng kêu của Mễ Lạp bị chặn ngoài cửa.
Louis đứng trong phòng một lúc lâu, đẩy một cánh cửa phòng ra.
Bên trong trống rỗng.
Trên tường treo đầy tranh, nhìn qua có hơi cổ.
Mọi một bức tranh đều là một người, cô gái đầu đội vương miện
ngồi trên ngai vàng quấn hoa tường vi, sắc mặt nhàn nhạt liếc nhìn phía dưới.
Cô ta vô cùng xinh đẹp, thoáng như nắng sớm, đáng yêu như một đóa tường vi. Một thân váy lụa mỏng đơn giản màu đỏ, váy lụa mỏng nửa trong suốt, dường như có thể nhìn thấy đôi chân trắng nõn thon gầy trong váy lụa mỏng.
Trên mắt cá chân hiện ra một chuỗi trang sức, làm cho chân cô càng trở nên nhỏ nhắn trắng nõn.
Mỗi một bức tranh, đều là cô gái kiêu ngạo ở trên cao không thể chạm đến.
Louis vươn tay xoa mặt cô gái, sắc mặt thay đổi.
Một lúc sau, Louis mở một cái hộc ngầm phía sau bức tranh, từ bên trong lấy ra một chiếc hộp.
Hộp mở, rõ ràng đó là chuỗi lục lạc tinh xảo trên mắt cá chân của cô gái trong bức tranh.
Đinh linh linh...
...
Mễ Lạp bị trói trong một căn phòng tối, núp trong một góc không dám nhúc nhích.
Cô ta biết rất nhanh sẽ có Huyết tộc bước đến.
Giống như chuyện trước đây cô ta đã trải qua, sẽ bị đối đãi nhục nhã như vậy.
Vì sao...
Nước mắt Mễ Lạp không kiềm chế được rơi xuống, cô ta cắn chặt môi dưới, mình bị bắt đi hắn không đến cứu thì thôi đi, còn đối xử với mình như thế.
Rốt cuộc là mình làm sai chỗ nào?
Rõ ràng cái gì cũng nghe hắn.
"Ken két!'
Cửa bị mở, Mễ Lạp sợ hãi nhìn bên kia, hai bóng người cao lớn từ bên ngoài bước vào, trên người bọn họ đeo xích sắt. Lúc bước đi tiếng động rất lớn, làm rung cả màng tai cô ta.
"Đừng!"
[Giá trị thù hận của Mễ Lạp đã đầy.]
Thời điểm Hài Hòa Hiệu nói ra câu này, Minh Thù đang ngủ trong phòng.
Minh Thù trở mình, đối diện đôi mắt của Hạ Phù, cô chớp mắt:
"Cậu nhìn tôi xong chưa?"
"Nhìn em phạm pháp sao?"
Hạ Phù rất không khách khí đáp trả.
"Phạm pháp"
"Phạm pháp cái gì?"
Lão tử cũng muốn xem cô có thể tìm ra kiểu lý do gì.
"Có suy nghĩ bất chính với trẻ vị thành niên."
Trẻ vị thành niên?
Mẹ nó, cô là một bà già yêu quái không biết xấu hổ nói mình là trẻ vị thành niên, đừng tưởng rằng cô là mặt Lolita thì có thể phủ nhận cô thực sự là một bà già yêu quái.
"Ở trước mặt em, tôi mới là trẻ vị thành niên."
"Tôi không nói chuyện yêu đương với trẻ vị thành niên."
Minh Thù mỉm cười.
Hạ Phù liền xù lông.
Mẹ nó!
Tên điên này đang đào hố chờ hắn nói.
Cùng hắn nói chuyện yêu đương thì sao?
Muốn chết!
Muốn chết sao?
"Hạ Phù, Vi Hề, hai đứa đang nói thầm cái gì?"
Giáo viên đột nhiên điểm danh: "Sắp tới kỳ thi giữa kỳ, hai đứa còn không tập trung? Ra bên ngoài nghe giảng đi!"
Minh Thù cười thầm, xoay đầu nhìn Nguyên Tịch của cô, chậm rì bước ra khỏi phòng.
Hạ Phù buồn bực theo cô ra ngoài.
Hành lang bên ngoài phòng có ánh mặt trời, tuy rằng chiếu không tới, thế nhưng đứng ở nơi này gần ánh nắng, Huyết tộc vẫn rất ghét.
Minh Thù quả nhiên chán ghét đứng tuốt bên trong, có vẻ như không thể duy trì nụ cười.
Tâm trạng Hạ Phù liền tốt lên không ít.
Đây là kết quả đối nghịch với lão tử.
Ha ha ha ha!