Lúc người phụ nữ đi ra, nhìn thấy Minh Thù và Giang Vọng ở bên ngoài dỗi nhau, Giang An Ngôn ngồi một bên ăn đồ ăn vặt vẻ mặt tò mò nhìn bọn họ.
Người phụ nữ vô cùng kinh ngạc với vẻ đẹp của Giang Vọng, nhưng nhìn tới cô gái đưa mình đến dáng vẻ cũng không tệ, cũng không kỳ quái.
"Cám ơn cô."
Người phụ nữ cám ơn Minh Thù, so với lúc trước người phụ nữ nhìn qua cũng không khó giao tiếp.
Người phụ nữ lúng túng nói: "Đứa nhỏ còn đang kiểm tra... Bác sĩ bảo tôi ra ngoài chờ."
Người phụ nữ là người mẹ đơn thân, thời điểm cô mới sinh con cha đứa bé liền hy sinh vì nhiệm vụ.
Để lại bọn họ mẹ góa con côi, mặc dù có một khoản tiền trợ cấp nhưng vì để con gái sống tốt, mỗi ngày làm việc không biết ngày đêm, muốn cung cấp cho con một hoàn cảnh tốt.
Người phụ nữ này rất yêu con gái mình.
Lần trước Minh Thù thấy cô ta mắng đứa nhỏ, là vì gần đây cô ta áp lực rất lớn đứa nhỏ lại không chịu nói chuyện, khuôn mặt nhỏ nhắn cả ngày im lặng.
Một mình mang theo một đứa bé, có đôi khi nóng nảy cũng muốn trút bực dọc.
"Đây là con cô sao?"
Người phụ nữ nhìn về phía Giang An Ngôn.
Minh Thù lắc đầu: "Không phải."
Người phụ nữ "à" một tiếng, cũng không tiện hỏi lại, mơ hồ lo nghĩ nhìn bên trong, di động của cô ta vang lên vài lần.
"Được được được, tôi không làm được chưa? Các người thích tìm ai thì tìm đi!"
Người phụ nữ hét lớn một tiếng, trực tiếp tắt máy.
Chờ đợi chính là dày vò, người phụ nữ bất an đi tới đi lui.
Giang Vọng ở bên cạnh Minh Thù để cho cô dựa vào mình, hắn cúi đầu gọi điện thoại dường như có vấn đề rắc rối gì đó, lông mày khẽ nhíu, tiếng nói chuyện ép xuống rất thấp.
"Hai người thật tốt."
Không biết người phụ nữ ngồi bên cạnh Minh Thù từ lúc nào, hơi hâm mộ nhìn cô.
Người bình thường có ở chỗ này chờ cũng chỉ một lúc đã sớm đi, người đàn ông kia nhìn qua bận rộn nhiều việc, điện thoại vẫn chưa ngừng gọi qua nhưng hắn lại kiên nhẫn ở cùng Minh Thù.
Nếu như chồng mình...
Minh Thù còn chưa nói gì, bác sĩ gọi gia đình vào.
Cô bé ngồi trên giường, ăn kẹo điều dưỡng cho nhưng sắc mặt vẫn còn chút ngây ngẩn.
"Bác sĩ, con tôi có vấn đề gì?"
"Gần đây cô bé có sinh bệnh không?"
Bác sĩ không trả lời, ngược lại đặt câu hỏi.
"Không có..."
Người phụ nữ lắc đầu: "Gần đây con bé không thích nói chuyện, gọi cũng không để ý, tối còn gặp ác mộng thế nhưng không sinh bệnh."
Bác sĩ gật đầu, đứng dậy dịu dàng nói chuyện với cô bé, sau khi cô bé gật đầu bác sĩ mới cuộn tay áo cô bé lên.
"Trên người bé có vài lỗ kim." Bác sĩ chỉ vào một vài chỗ trên cánh tay.
Người phụ nữ khiếp sợ không thôi:
"Làm sao có thể..."
Cô ta tiến lên cầm cánh tay cô bé, tỉ mỉ quan sát, quả thực phát hiện mấy lỗ kim.
"Tôi không mang con bé đi chích thuốc."
Người phụ nữ lắc đầu: "Bác sĩ..."
"Mẹ, đau." Cô bé đột nhiên nói.
"Cục cưng xin lỗi, mẹ làm con đau."
Người phụ nữ nhanh chóng thả tay, cô ta có hơi hoảng không biết lỗ kim trên người con mình là ở nơi nào tới.
Đương nhiên là bác sĩ không biết, hắn kiến nghị kiểm tra tổng quát cho đứa bé.
Người phụ nữ gật đầu đồng ý, chờ đến thời điểm kiểm tra, Minh Thù nói cho cô ta biết mình từng thấy qua cô bé trần truồng từ phòng học chạy ra, sắc mặt của cô giáo lúc đó không bình thường.
"Ý của cô là... Con tôi là ở trường học?"
Người phụ nữ càng thêm khiếp sợ: "Nơi đó là nhà trẻ quý tộc, học phí một học kỳ hết mấy ngàn, tôi hỏi thăm rất lâu mới đưa con bé vào đó."
Người phụ nữ cả người rét run, đứa nhỏ mỗi ngày ngoại trừ trong nhà thì chính là ở trường. Ở nhà cô ta tuyệt đối không có ngược đãi con bé, vậy cũng chỉ có thể là ở trường học.
Theo bác sĩ trò chuyện với cô bé, thiện ý khuyên bảo rất lâu cô bé mới mở miệng nói ra chân tướng làm người khiếp sợ.
Người phụ nữ trả phí một học kỳ hết mấy ngàn, đưa con mình đến trường học tốt nhất, kết quả lấy được là trường học ngược đãi con mình, thậm chí là... Ấu dâm.
Người phụ nữ rất suy sụp.
"Tôi vẫn cho rằng trong ngành đã quá đủ âm mưu, vì cuộc sống chúng ta không thể không thích ứng hoàn cảnh như vậy. Thế nhưng..."
Người phụ nữ khóc thút thít: "Thế nhưng trẻ em có lỗi gì? Con bé còn nhỏ như vậy, không phải nói trẻ em là đóa hoa của tổ quốc sao? Chính là đối xử với đóa hoa tổ quốc như thế? Tôi muốn vạch trần bọn họ! Đám súc sinh này không
xứng sống trên đời."
Người phụ nữ nảy sinh sự hận thù, cô ta nên vì đứa nhỏ của mình đòi lại công đạo!
Minh Thù đứng dậy, chuyển hướng sang bác sĩ: "Bác sĩ, làm phiền anh sao chép cho tôi một phần bệnh án."
Bác sĩ có hơi khó xử.
Không biết Giang Vọng gọi điện thoại cho ai, một người đàn ông trung niên vội vã đi qua, rất khách sáo bảo bác sĩ sao chép một phần bệnh án cho Minh Thù.
Minh Thù khuyên người phụ nữ một câu: "Cô đừng hành động thiếu suy nghĩ, bằng không thì không động được bọn họ."
"Tôi nên làm thế nào?"
Người phụ nữ nhìn Minh Thù, dường như cũng không rõ ràng bây giờ mình muốn gì.
"Cái gì cũng không làm, chờ tôi lấy được chứng cứ, tôi sẽ liên lạc để cô ra mặt."
"Cô..."
Dường như người phụ nữ vô cùng kinh ngạc, vì sao một người xa lạ nguyện ý ra mặt vì mình?
"Cô không lên weibo à?"
Người phụ nữ gật đầu, mình bận rộn cả ngày đầu xoay như chong chóng, phim truyền hình cũng không xem làm gì có thời gian lướt weibo.
"Tôi tồn tại chính là vì phơi bày ánh sáng những chuyện này, trên mạng có rất nhiều truyền thuyết về tôi."
Minh Thù cất lại bệnh án, nụ cười nhẹ nhàng chậm rãi: "Tôi chỉ là cho cô đề nghị, cô có nghe hay không là chuyện của cô."
Minh Thù gọi một lớn một nhỏ bên kia: "Giang An Ngôn, Giang Vọng, đi thôi."
Người phụ nữ nhìn người đàn ông đuổi theo Minh Thù hỏi gì đó, lại bị Minh Thù tức giận đẩy ra thậm chí vươn tay muốn đánh hắn. Giang Vọng nhanh chóng né qua một bên, chọc Giang An Ngôn cười không ngừng.
Người phụ nữ lấy di động ra, cô gái kia hình như gọi là Tô Mãn...
Tìm kiếm tên Tô Mãn xuất hiện không ít kết quả, có chuyên đề cũng có ảnh chụp, nhưng có liên quan lớn nhất đến Tô Mãn là một blogger có mười triệu người hâm mộ, nhưng lại không có dấu tích chứng thực.
Cô ta chọn vào xem.
Người phụ nữ xem một lúc mới cắn cắn môi ôm con mình rời bệnh viện.
Cô ta quyết định nghe Minh Thù.
Tuy rằng không biết tại sao, nhưng nhìn nụ cười trên mặt Minh Thù lại cảm thấy an tâm một ít.
...
Nhà trẻ này không giống cô nhi viện, ở đây nhìn qua rất bình thường, bình thường đến mức không ai có thể hoài nghi.
Minh Thù và Giang An Ngôn ngồi xổm bên ngoài trường học, quan sát rất lâu cũng không nhìn ra cái gì.
"Chị, vì sao anh trai không đi theo chúng ta?"
"Hắn không thích ngồi xổm ở cửa lớn."
"Vì sao?"
Minh Thù suy nghĩ một chút: "Hắn ngốc."
Giang An Ngôn bênh vực anh trai nhà mình: "Anh trai rất thông minh."
"Ở chỗ chị, hắn ngốc."
Ngay cả cửa lớn cũng không muốn ngồi xổm, còn muốn theo đuổi trẫm, nằm mơ đi!
"Tô tiểu thư."
Minh Thù ngậm kẹo que, quay đầu liền thấy mẹ Hi Hi đứng phía sau mình.
"Có chuyện gì sao?" Minh Thù ngược nắng nhìn cô ta.
Mẹ Hi Hi đến trước mặt Minh Thù: "Tôi cùng Hi Hi nói chuyện qua, con bé nói lớp mình còn có vài bạn nhỏ giống như con bé, không biết chuyện này có hữu dụng với cô không?"
Minh Thù phủi quần áo đứng dậy, Giang An Ngôn cũng đứng lên theo nghiêng đầu nhìn mẹ Hi Hi.