Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 311: Hắc Liêu Võng Hồng (31)


trước sau

"Các ngươi không có con sao? A, xem ra là có, đừng sợ tôi không có phát rồ như mấy người đâu, ngay cả trẻ nhỏ cũng không tha. Tôi đây bla bla..."

[Ha ha, nữ thần lại đang tán gẫu sao?]

[Mỗi lần thấy nữ thần và đối thủ tán gẫu, ta cảm thấy đặc biệt kỳ lạ nhưng cực kỳ thích thú với chuyện đang diễn ra. Nữ thần, có thể chừa chút tôn nghiêm cho đối phương không?]

[Đếm cảm xúc tuyệt vọng của những người nằm trên mặt đất.]

[Anh trai: Tôn nghiêm? Không thể nào!]

"Mẹ Hi Hi, có thể làm chút đồ ăn giúp tôi không?"

Minh Thù ăn xong sô cô la nhìn mẹ Hi Hi cách đó không xa: "Mới đánh nhau xong, thật là đói."

Không phải mệt, là đói.

Mẹ Hi Hi có chút ngơ ngác, nhưng khán giả toàn quốc đã thành thói quen, nữ thần nhà bọn họ đánh xong sẽ đói.

Nhưng thật ra Hi Hi phản ứng nhanh, tránh khỏi ôm ấp của mẹ chạy về phòng ôm đồ ăn vặt của cô bé, chia sẻ cho Minh Thù.

"Chị ơi, cho chị này ăn no mới có thể đánh người xấu."

Trên phát sóng liền "ồ" lên.

"Cái này ăn ngon."

"Dạ, mẹ mua."

"Cái này cũng ăn ngon."

"Mẹ mua."

Ngững người nằm trên đất vặn vẹo đến biến hình trên mặt đất: "..."

Này, để ý để ý tới chúng ta!

Đừng xem chúng ta như không khí, một mình cô ở nơi đó ăn là có ý gì, đừng coi thường nhau như thế.

Mẹ Hi Hi bưng một bát mì ra, Minh Thù trực tiếp cầm một ván gỗ bằng phẳng đặt lên người nằm trên đất:

"Đừng lộn xộn, làm đổ mì thì cái mạng này của anh cũng đền không nổi đâu."

Người nằm trên đất lạnh run, thời chiến tranh cũng không thể ngược đại tù binh.

Ta phải báo cảnh sát!

[Ha ha, nữ thần ăn cái gì cũng đều đáng yêu như vậy.]

[Nói cảnh hành động mà, vì sao biến thành mỹ thực cũng nhanh như vậy?]

[Hình ảnh kỳ lạ này ta cũng không nỡ nhìn thẳng.]

[Mẹ hỏi ta vì sao quỳ xem video.]

Minh Thù ăn xong, thong thả hỏi mấy người này vài câu, cô hỏi chuyện không giống bình thường.

Một lúc thì hỏi bọn họ trong nhà có mấy người, ở đâu không biết còn tưởng rằng cô muốn đi giết người diệt khẩu.

Một lúc thì lại bảo bọn họ làm cái này có tiền đồ không, nếu làm thế kia mà có tiền đồ cô sẽ đi làm.

Một lúc thì lại hỏi bọn họ thấy minh tinh nào đẹp nhất?

EXO - M ư?

Này đều là vấn đề gì vậy?

"Trước khi các người ra ngoài làm nhiệm vụ, sẽ cúi chào quan công các kiểu như trong tivi chứ?"

Khóe miệng bọn họ co quắp, dần dần chết lặng: "Sẽ không."

"Lần này ai phái các người tới."

"Triệu Tiền."

Minh Thù mỉm cười.

Bọn người nằm trên đất: "..."

Người đần ông cầm đầu trừng một đám đàn em không nên thân.

Tụi mày có phải ngốc quá hay không!

...

Chung cư nào đó.

"Triệu tiên sinh, cám ơn ngài hỗ trợ, nếu không chúng tôi thật sự không biết phải làm sao."

"Triệu tiên sinh đây là chút tâm ý nho nhỏ."

Đối phương đẩy một cái rương qua, bên trong đều là vàng thỏi sáng rực.

Người đàn ông được gọi là Triệu tiên sinh khoát tay, im lặng nhìn hai người trước mặt:

"Chuyện này của các người ầm ĩ quá lớn, độ nóng đã bị đè xuống, nhưng vẫn phải giải quyết. Tô Mãn kia và có hai mẹ con kia chính là then chốt."

"Vâng vâng, Triệu tiên sinh nói đúng chúng tôi sẽ nghĩ biện pháp xử lý."

Triệu tiên sinh cười nhạt: "Chờ hai người xử lý, hoa cúc đều lạnh..."

Hai người đàn ông liếc nhau.

Lúc này Triệu tiên sinh mới nói: "Ta đã giúp các người xử lý."

Ông ta ra hiệu cái rương trên bàn.

Đối phương rất thức thời nói: "Vậy cám ơn Triệu tiên sinh, lát nữa tôi sẽ cho người đưa đồ qua hiếu kính ngài."

"Lần sau làm việc cẩn thận một chút, ta xử lý chuyện cho các người cũng rất mạo hiểm."

"Vâng vâng, lần này là tại Tô Mãn kia, nếu không phải tại nó căn bản là không có việc này."

"Triệu tiên sinh, Tô Mãn... Có phải có hơi khó xử lý không?"

Người đàn ông bên cạnh có chút lo lắng, Tô Mãn cũng không phải là người thường.

"Không sao..."

"Triệu tiên sinh, điện thoại của ngài." Thư ký bên ngoài đột nhiên gõ cửa đi vào.

Triệu tiên sinh ngừng nói, nhận điện thoại. Ngay từ đầu ông ta còn không để trong lòng nhưng nghe đến âm thanh đầu dây bên kia, ông ta từ từ đứng lên, sắc mặt hốt hoảng.

Chỉ chốc lát khi ông ta cúp điện thoại, đẩy rương vàng thỏi trở lại: "Việc này ta không giúp được các ngươi."

"Triệu tiên sinh, không phải đều nói xong rồi sao?"

Triệu tiên sinh sắc mặt xấu xí: "Tiễn khách."

"Triệu tiên sinh..."

Hai người đàn ông bị đuổi ra ngoài, cả người Triệu tiên sinh mềm nhũn trên ghế giám đốc, chuyện này làm sao sẽ bỏ qua ông ta đều trực tiếp đến những người phía trên?

Người Tô
gia cũng không có bản lĩnh lớn như vậy...

...

Trên weibo bị áp cũng không lâu lắm, lần thứ hai bùng nổ dân mạng sôi trào.

Nữ thần chính là vô địch.

Đám cặn bã này không xứng đấu với nữ thần!

Nhà trẻ đã đóng cửa, tất cả học sinh đều được đưa đến bệnh viện chỉ định kiểm tra.

Bố Tô không biết từ đâu mà có được tin tức, hạ lệnh tra rõ việc này ai dám ngăn cản đều không khách khí.

Bố Tô lên tiếng không bao lâu, người phía trên cũng lên tiếng, chuyện này nhất định sẽ cho mọi người một cái công bằng.

"Cám ơn tôi thế nào?"

Giang Vọng ngồi nghiêm chỉnh đối diện Minh Thù, một tư thế đàm phán.

Hắn lấy được điện thoại riêng của vị kia, thế nhưng mất không ít sức lực.

"Tôi cũng không yêu cầu anh, là anh tự cho tôi."

Minh Thù mỉm cười, bắt đầu quỵt nợ: "Cho nên Giang tổng, tôi cũng không cần cám ơn anh?"

Giang Vọng mặt không đổi sắc, nội tâm chửi thề.

Cô thích lão tử một chút thì chết sao?

"Bạc tình!"

"Ha, nói đạo lý đi, tôi làm gì anh?"

Minh Thù không vui, cái từ bạc tình này sao lại dùng trên người trẫm?

"Chính em làm gì tự em biết."

Giang Vọng tức giận đến nhe răng, xem Bệ Hạ như Minh Thù mà bóp, trong đầu không ngừng thôi miên chính mình.

Minh Thù nhai cá khô nhỏ, hơi kinh ngạc: "Anh sẽ không nói anh mang thai con của tôi?"

"Tôi chính là mang thai con của em rồi thì sao!" Giang Vọng đột nhiên đứng lên.

Bệ Hạ hoảng sợ, "miao" một tiếng quay về tẩm cung, khiếp sợ nhìn con sen nhà mình đang giận dỗi.

Lúc này, con sen hận không thể tìm khe hở chui vào.

Hắn đang nói điên cái gì vậy!

Đều tại bệnh thần kinh, làm lão tử tức giận đến mất lý trí.

Minh Thù khiếp sợ nhìn hắn cá khô nhỏ đều không ăn, một lát mới mở miệng:

"Thật là lợi hại, Giang tổng phẫu thuật chuyển giới khi nào thế?"

"Tô Mãn!"

"Đứa nhỏ thật sự không phải của tôi."

Giang Vọng nhìn cô chằm chằm, áp lực quanh thân cực thấp, hắn túm áo khoác nhanh chóng bỏ đi.

Lão tử trở về, lão tử sẽ livestream ăn thức ăn cho mèo!

Đối đãi tốt với con mèo, còn tốt hơn cái bệnh thần kinh máu lạnh vô tình này.

Giang Vọng mở cửa, phía sau đột nhiên có người ôm lấy hắn.

"Buông ra." Âm thanh Giang Vọng có hơi lạnh.

"Buông thì buông." Minh Thù buông ra.

Giang Vọng: "..."

Lão tử bảo cô thả liền thả, sao trước kia không thấy cô nghe lời như thế.

Giang Vọng nghĩ không thể mất mặt, cho nên vì tôn nghiêm hắn vẫn mở cửa bỏ đi.

"Này."

Bước chân Giang Vọng dừng lại, không quay đầu: "Sau này tôi sẽ không quấn lấy em, em thích làm gì thì làm."

Nhiệm vụ chết tiệt này lão tử không làm.

Dù sao đều thất bại nhiều lần như vậy, thêm lần nữa cũng chả sao.

Sau này không bao giờ... Để ý đến bệnh thần kinh này nữa.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện