Minh Thù cúi đầu, nhanh chóng viết xuống mấy chữ "Ngũ Tuyệt Bảo Điển" thật lớn trên bìa, giả vờ như được đóng thành sách.
Từng chữ từng chữ cực kỳ phóng khoáng, hiện ra hơi thở cổ xưa thành một dòng chữ cực lớn.
Minh Thù đặt bút xuống, cầm sách thổi thổi, sau đó đưa cho Phong Bắc: "Đây, Ngũ Tuyệt Bảo Điển của ngươi."
Ánh mắt nàng dừng lại trên mặt Phong Bắc.
Tay Phong Bắc dưới áo choàng vươn ra, nhận sách: "Mộ Linh giáo chủ, trêu chọc chúng tôi như vậy, có nghĩ tới hậu quả không?"
"Không tệ lắm, ngay cả tên ta cũng biết."
Minh Thù dựa vào bàn, cười cười nhìn Phong Bắc.
Tên Mộ Linh này, ngoại trừ Ngũ Tuyệt Thần Giáo thì không ai biết.
Phong Bắc bị nàng cười có chút chột dạ.
Nhưng ngẫm lại, mình thân là điện chủ Thất Tinh Điện, biết tên nàng cũng không có gì kỳ quái lại hùng hồn lên chuẩn bị phản bác.
Còn chưa đợi Phong Bắc trả lời, Minh Thù tiếp tục nói: "Người trêu chọc chính là các ngươi, muốn có hậu quả gì? Xem các ngươi có tức hay không? Các ngươi cả ngày chạy theo ta, các ngươi không mệt nhưng ta đây chê các ngươi làm phiền ta ăn uống."
Lý do này thật sự không ai có thể phản bác.
Có quỷ mới phản bác được!
Làm phiền ngươi ăn uống so với trêu chọc toàn bộ môn phái lớn nhỏ trong giang hồ, cái nào nghiêm trọng hơn?
Minh Thù đi lướt qua người Phong Bắc, đối mặt với các đại môn phái chính đạo bên kia: "Ta không có Ngũ Tuyệt Bảo Điển, nhưng nếu các ngươi cần ta cũng có thể viết cho các ngươi, đương nhiên không phải miễn phí, phải thu lệ phí."
Ai muốn ngươi viết!
Bọn họ muốn quyển sách thật kia!
"Ta đã nói Ngũ Tuyệt Thần Giáo là tà môn ma đạo nhưng không an phận, hiện tại nàng đang dám trêu chọc chúng ta?"
"Ngũ Tuyệt Thần Giáo tà môn như vậy nên diệt trừ, tránh gây họa cho võ lâm."
"Dám xem chúng ta như khỉ mà đùa giỡn, quá ghê tởm!"
Minh Thù cười tủm tỉm nói tiếp: "Vậy các ngươi có thể làm gì ta? Hay là muốn liên minh lại giết từng người Ngũ Tuyệt Thần Giáo trút giận sao?"
Tốt lắm, tà môn ma đạo giựt dây bọn họ giết người!
Yêu cầu bỉ ổi như vậy, bọn họ có nên đáp ứng hay không?
Giọng nói thanh thúy của nữ nhân vang lên, có vài phần ý cười: "Như đã nói qua, các ngươi biết Ngũ Tuyệt Thần Giáo ở đâu sao?"
Mọi người: "..."
Bọn họ thật sự... Không biết.
Tức giận điên cuồng!
Có người không cam lòng, chỉ vào Minh Thù hét lớn: "Ngũ Tuyệt Bảo Điển có phải bị ngươi giấu rồi không? Ngươi nói Ngũ Tuyệt Bảo Điển trong tay ngươi, hiện tại tại sao lại mất?"
Minh Thù mỉm cười nhắc nhở: "Vị đại huynh đệ này, lỗ tai nào của ngươi nghe ta thừa nhận có Ngũ Tuyệt Bảo Điển?"
Chính các ngươi cường ngạnh chụp mũ lên đầu trẫm, bây giờ còn muốn ném cho trẫm, tự cho mình là thần tiên sao?
Mọi người cẩn thận nghĩ lại, dường như từ đầu đến cuối, nàng chưa từng nói qua Ngũ Tuyệt Bảo Điển trong tay nàng.
Bị gài bẫy.
"Ngũ Tuyệt Bảo Điển thực sự không ở trên người ngươi?"
Minh Thù liếc người nọ: "Nếu như ở chỗ của ta thì hiện tại ta nên bế quan luyện công, sau đó đi ra treo các ngươi lên đánh một trận xưng bá giang hồ, làm sao có thời gian ở chỗ này tán gẫu với các ngươi."
Có nghe hay không!
Nàng ta muốn xưng bá giang hồ!
"Mặc kệ có ở chỗ ngươi hay không, tà ma ngoại đạo không thể giữ, mọi người cùng nhau tiến lên diệt trừ đám bại hoại giang hồ này."
"Diệt trừ ma đạo!"
Giáo chúng giận không thể kiềm chế: "Đám khốn kiếp các ngươi nói ai bại hoại giang hồ?"
"Ta nói các ngươi đó! Bại hoại!"
Giáo chúng đồng loạt nhìn Minh Thù, hít sâu một hơi: "Giáo chủ, chúng ta lên đánh chết đám khốn kiếp này, chúng dám nói chúng ta là bại hoại giang hồ!"
"Các ngươi lên đi."
Minh Thù mời giáo chúng lên trước.
"Giáo chủ... Ngài không lên sao?"
"Ta nghỉ ngơi đã."
"Chúng ta mắng bọn họ một lúc nữa đã."
"..."
Không chỉ Minh Thù cạn lời với đám giáo chúng này, mà các đại môn phái đối diện cũng là những gương mặt không còn lời nào để nói.
"Bắt bọn chúng!"
"Cùng tiến lên!"
Cũng không biết các đại môn phái là vì Ngũ Tuyệt Bảo Điển hay là vì giang hồ chính nghĩa, nói chung là sau vài khẩu hiệu, đại đa số mọi người vọt tới.
"Ha! Đám khốn kiếp các ngươi nói ra tay liền ra tay... Ta thích nhất là quần áo, lột sạch đám khốn kiếp đó đi!"
"Không cho chạm vào tóc của ta!"
"Giày của ta!"
Minh Thù nhìn hai phe trước mặt đã đánh nhau, không biết có phải ảo giác của nàng hay không, đột nhiên phát hiện thực lực
đám giáo chúng này hình như đã tốt hơn.
Nhất định là ảo giác.
Minh Thù liếc mắt nhìn Phong Bắc ở bên kia, hắn và Thiên Xu đứng ngoài lều không có ý định tham dự.
Nàng thu lại tầm mắt đứng tại chỗ tìm kiếm, tìm được thiết chùy không biết ai ném xuống đất.
Thiết chùy có hơi nặng, Minh Thù lắc lắc, thử cảm giác rồi nhanh chóng gia nhập vòng chiến.
"Giáo chủ cố lên! Dạy dỗ đám khốn kiếp một trận ra trò, để cho bọn chúng biết Ngũ Tuyệt Thần Giáo chúng ta lợi hại như thế nào!"
"Ngũ Tuyệt Thần Giáo thống nhất giang hồ!"
"Giáo chủ thiên thu vạn đại!"
Đột nhiên âm thanh hô vang khẩu hiệu chỉnh tề, Minh Thù sợ đến run tay nện lên người đối diện.
"Ngại quá tay run." Minh Thù xấu hổ.
Đám giáo chúng hô vớ vẩn cái gì, trẫm lúc nào muốn thống nhất giang hồ thiên thu vạn đại!
Xem trẫm là Đông Phương Bất Bại hay là Đinh Xuân Thu.
Người kia đầu tiên là trừng mắt nhìn Minh Thù, sau đó rống giận: "Ma đầu mau nạp mạng!"
Ma đầu Minh Thù giơ thiết chùy lên, nện lên cằm đối phương, người nọ ngã xuống đất không ngừng phun máu.
"Như thế không tao nhã, quay về ăn đồ bổ nhiều một chút."
Minh Thù cầm thiết chùy lẩm bẩm nhảy qua mặt hắn.
Minh Thù mang thiết chùy chạy vào đoàn người, tiếng kêu rên không ngừng vang lên.
Đám giáo chúng đã rời khỏi cuộc chiến, đứng bên ngoài đồng loạt hô khẩu hiệu, đổi thành váy ngắn là có thể đi thi đấu nhảy cổ động.
Minh Thù đầu đầy vạch đen ném thiết chùy đánh người, lát nữa đi đánh chết đám giáo chúng kia.
Có một đám giáo chúng như thế, nguyên chủ đi lên con đường đại boss phản diện chắc chắn không kỳ quái.
"Ma đầu, ngươi muốn đối địch toàn võ lâm phải không?"
Nam nhân trung niên chỉ kiếm vào Minh Thù.
"Ô, các ngươi muốn liên kết lại đánh chết ta, ta không thể đánh các ngươi sao?"
Minh Thù đánh tiếp một búa.
Trường kiếm bị thiết chùy đập đến ong ong, nam nhân trung niên xoay người đứng lên từ bên hông tấn công Minh Thù.
"Choang!"
Thiết chùy và trường kiếm va chạm nhau lần hai.
Minh Thù có hơi kinh ngạc, vừa nãy đập người rất dễ dàng lúc này lại có chút vất vả, dường như người này rất lợi hại.
Minh Thù đặt thiết chùy trước mặt, hai tay chà xát.
Nam nhân trung niên cho là nàng tiếp tục cầm thiết chùy, hướng trường kiếm về phía thiết chùy cố gắng đoạt vũ khí của nàng.
Nhưng Minh Thù không tiếp tục dùng thiết chùy, trong nháy mắt khi trường kiếm bay tới lập tức nhảy lên.
Đầu ngón chân đạp lên trường kiếm, thuận thế đá vào mặt nam nhân trung niên.
Đạp một cước, trường kiếm rơi xuống, nam nhân trung niên bị một lực cực kỳ mạnh đè trên mặt đất.
Trong mắt hắn vô cùng kinh ngạc, làm thế nào cũng không khống chế được cơ thể của mình.
Toàn thân Minh Thù hạ xuống, thân thể nàng mềm mại, thời điểm hạ xuống làn váy bay bay như tiên nữ giáng trần.
Nữ nhân cong môi ba phần ý cười, kéo thiết chùy qua lập tức đập xuống nam nhân trung niên.
Nam nhân trung niên không kịp né tránh, vừa khéo bị đập, chớp mắt co quắp trên mặt đất.