Dưới sự hướng dẫn của đại thần Hộ Hoa Linh, cuối cùng Cố Tiểu Thỏ cũng biết sử dụng kỹ năng thế nào.
[Phụ cận] Đồ Ăn Vặt Tức Là Chính Nghĩa: Cố Tiểu Bạch rốt cuộc là cô lớn lên thế nào vậy?
Thân là dược sư, thậm chí ngay cả kỹ năng cơ bản nhất cũng không biết.
[Phụ cận] Cố Tiểu Thỏ: Đào đào mỏ, hái thuốc gì đó...
Cố Tiểu Thỏ không phải là mới đây mới chơi game, cô ấy đã vào game từ rất lâu rồi nhưng tài khoản của cô ấy... Vẫn rất yếu.
Bình thường Cố Tiểu Thỏ đăng nhập chủ yếu là đào mỏ hái thuốc, dùng hết thể lực thì cô ấy cũng không biết làm gì.
[Phụ cận] Đồ Ăn Vặt Tức Là Chính Nghĩa: Bội phục bội phục.
Nữ chính quả nhiên là chịu được cô độc.
Bảo trẫm đào mỏ nhàm chán như thế, còn không bằng bảo trẫm tự sát.
Khô Lâu có thể là bị Cố Tiểu Thỏ khiến cho nói không nên lời, lúc này nằm trên mặt đất chờ được cứu rỗi.
Quả nhiên dược sư có thể kéo người lên.
[Phụ cận] Thiên Lý Truy Phong: Không phải lúc nãy nói tụi tao đánh lén sao, sao bây giờ chính mình lại dùng. Lan Chỉ, phút cuối cô nhào ra cướp quái của chúng tôi, có thấy xấu hổ không?
Có thể là bên đội của nam chính trao đổi tin tức xong, bắt đầu châm chọc.
[Phụ cận] Đồ Ăn Vặt Tức Là Chính Nghĩa: Nếu không thấy xấu hổ mà cướp được quái của các người, thì tôi sẵn lòng không xấu hổ.
Minh Thù nói chuyện vô cùng đứng đắn, đứng đắn đến mức Khô Lâu không ngừng gõ "ha ha".
Minh Thù muốn chặn luôn hắn.
[Phụ cận] Nhan Như Mộng: Lan Chỉ là cô cố ý phải không?
[Phụ cận] Đồ Ăn Vặt Tức Là Chính Nghĩa: Tôi cố ý đó, cô muốn đánh tôi sao? Đến đây đến đây, đánh tôi đi!
Minh Thù điều khiển Khu Cước Đại Hán nhảy lên nhảy xuống, dáng vẻ rất muốn ăn đòn.
Nữ chính giả không tức chết thì xem như tôi thua.
[Phụ cận] Khô Lâu: Vốn ngay từ đầu là các người ỷ thế hiếp người, không phải là Tiêu Tịch nói dựa vào bản lĩnh sao? Tụi tao giết Mộng Yểm bằng bản lĩnh!
[Phụ cận] Khô Lâu: Đệ Nhất Lâu tụi tao là ai chúng mày chẳng lẽ không rõ sao?
[Phụ cận]:...
Trên bảng bình chọn xếp hạng bang phái toàn server, Trường An Minh đứng đầu, Đệ Nhất Lâu là thứ nhất từ dưới lên.
Nói về không biết xấu hổ, Đệ Nhất Lâu có thể từ vị trí đứng đầu từ dưới lên nhảy đến đầu bảng.
Tiêu Cảnh Hàn bảo những người khác đừng nói nữa, ngay từ đầu đã nói dùng bản lĩnh của mình, bây giờ bên Hộ Hoa Linh đã bắt được Mộng Yểm, bọn họ cũng không thể đánh người ta.
Vấn đề hiện tại là, bọn họ phải rời khỏi chỗ này thế nào?
Hộ Hoa Linh và Khô Lâu dùng kinh nghiệm của mình nói cho bọn họ biết, chết không về được.
Cũng không thể từ chỗ này mà leo lên.
[Phụ cận] Trường Kiếm Ba Thước: Tôi đã xem rồi, không tìm được lối ra.
[Phụ cận] Nhan Như Mộng: Vừa nãy Truy Phong bị Mộng Yểm đánh chết một lần, không có cách nào sống lại được.
Người bên kia đang thảo luận đi ra như thế nào, Tiêu Cảnh Hàn lại quay về phía Cố Tiểu Thỏ.
[Phụ cận] Nhan Như Mộng: Tiêu đại thần, anh có cách nào sao?
Liễu Nhan thành công ngăn cản Tiêu Cảnh Hàn chuẩn bị bước qua, hắn dừng một hồi xoay người trở lại đội.
[Đội] Khô Lâu: Lan Chỉ đại lão, lúc trước chắc là cô từng xuống đây rồi, cô biết cách ra ngoài như thế nào không? Mau nói bọn tôi biết thoát ra thế nào đi, đây là cái chỗ quái gì vậy! Chết cũng không ra được!
[Đội] Đồ Ăn Vặt Tức Là Chính Nghĩa: Tại sao tôi phải nói anh biết?
[Đội] Khô Lâu: Tốt xấu gì bây giờ chúng ta cũng là cùng chung hoạn nạn, nói bọn tôi biết một chút không được sao?
[Đội] Đồ Ăn Vặt Tức Là Chính Nghĩa: Trả thù lao đây.
[Đội] Khô Lâu: Gian thương! Chúng ta có thể nói tình cảm không nói đến tiền được không?
[Đội] Đồ Ăn Vặt Tức Là Chính Nghĩa: Rất xin lỗi, tôi và anh không có tình cảm gì để nói.
Khô Lâu xoay quanh tại chỗ.
Cố Tiểu Thỏ ngây ngô mờ mịt như trước, đứng bên cạnh đại thần Hộ Hoa Linh làm đồ trang trí.
[Phụ cận] Thiên Lý Truy Phong: Lan Chỉ, cô biết cách ra ngoài thế nào đúng không?
Vì Lan Chỉ làm giao dịch với rất nhiều người, tin tức cũng nhiều hơn người bình thường, cho nên Thiên Lý Truy Phong nghĩ cô biết cũng không kỳ quái.
[Phụ cận] Đồ Ăn Vặt Tức Là Chính Nghĩa: Biết.
[Phụ cận] Thiên Lý Truy Phong: Ra ngoài như thế nào?
[Phụ cận] Đồ Ăn Vặt Tức Là Chính Nghĩa: Muốn biết? Trả thù lao, tôi sẽ nói cho các người biết.
Không trả tiền mà muốn tin tức, nghĩ hay thật!
[Phụ cận] Tiêu
Tịch: Cô thật sự biết sao?
[Phụ cận] Đồ Ăn Vặt Tức Là Chính Nghĩa: Không phải là tôi khoe khoang, trong game này ngoại trừ tôi ra e rằng không ai biết, không tin thì các người lên kênh thế giới hỏi đi.
Quả nhiên Thiên Lý Truy Phong lên kênh thế giới hỏi, có điều là người chơi trên đó đều ngẩn ra, rõ ràng là còn không biết còn có một chỗ như thế.
[Phụ cận] Tiêu Tịch: Bao nhiêu?
[Phụ cận] Đồ Ăn Vặt Tức Là Chính Nghĩa: Năm trăm kim tệ.
Một kim tệ bằng một ngàn tiền thật.
Tương đương với năm trăm ngàn tiền thật.
[Phụ cận] Trường Kiếm Ba Thước: Cô thèm tiền đến phát điên rồi à?
[Phụ cận] Thiên Lý Truy Phong: Năm trăm kim tệ có thể mua được rất nhiều đồ, muốn mua một tin của cô mà phải trả năm trăm?
Minh Thù hơi mệt mỏi, trong game cũng không thể tặng kèm nụ cười hiền hòa của mẹ già cho bọn họ, cho nên cô đánh chữ hơi chậm một chút.
[Phụ cận] Nhan Như Mộng: Lan Chỉ cô đang chột dạ à?
[Phụ cận] Đồ Ăn Vặt Tức Là Chính Nghĩa: Các người không mua thì tự đi thăm dò đi kiểu gì cũng ra được, tôi tin là với tài trí thông minh của mấy người không tới mấy ngày là tìm được thôi.
[Phụ cận] Nhan Như Mộng: Vì sao cô lại nhằm vào chúng tôi?
Liễu Nhan vừa nói ra, những người còn lại cũng không nói chuyện, cẩn thận nhớ lại dường như có thể cảm nhận lờ mờ rằng bọn họ đang bị chèn ép.
[Phụ cận] Đồ Ăn Vặt Tức Là Chính Nghĩa: Tâm trạng không tốt.
[Phụ cận] Khô Lâu: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.
[Phụ cận] Thiên Lý Truy Phong:...
[Phụ cận] Trường Kiếm Ba Thước:...
Trong lúc bọn họ đang nói, Tiêu Cảnh Hàn đã giao dịch kim tệ cho cô.
Cầm tiền, Minh Thù cũng rất trách nhiệm nói.
[Phụ cận] Đồ Ăn Vặt Tức Là Chính Nghĩa: Tự sát.
[Phụ cận] Nhan Như Mộng: Tự sát? Chết thì không ra được, cô lừa ai đó?
Liễu Nhan không tin, đặc biệt là khi Minh Thù đứng bên phe của Cố Tiểu Thỏ... Đó là người Tiêu Cảnh Hàn thích.
[Phụ cận] Đồ Ăn Vặt Tức Là Chính Nghĩa: Vậy nhất định là biện pháp chết của các người không đúng, chỉ có tự sát mới có thể rời khỏi nơi này, không tin thì thử đi.
Có thể là công ty game bị điên thiết lập nhân vật tự sát, thế nhưng tự sát sẽ có một vài hình phạt, ví dụ như sẽ gặp xui xẻo mấy giờ, biến đổi thành quái vài giờ, các kiểu trừng phạt ngớ ngẩn.
[Phụ cận] Nhan Như Mộng: Nếu có thể ra ngoài, sao các người không đi?
Liễu Nhan còn đang nghi ngờ, cô ta đã từng là người nghiên cứu trò chơi này, biết trò chơi này có rất nhiều điểm kì quái, cho nên đối với chuyện tự sát rời khỏi nơi này tuy cô ta không quá tin, nhưng cũng không phải hoàn toàn không tin.
[Phụ cận] Đồ Ăn Vặt Tức Là Chính Nghĩa: Chúng tôi thích ở đây ngắm phong cảnh, liên quan gì đến cô?
[Phụ cận] Nhan Như Mộng:...
Ở đây, ngoại trừ đám quái nhỏ xấu xí còn chưa diệt hết ra, cũng chỉ còn lại tảng đá có cái gì đẹp mà nhìn.
Minh Thù không biết bọn họ thương lượng thế nào, nhưng không ai di chuyển.
Minh Thù đánh chủ ý lên đội nhà mình.
[Đội ngũ] Đồ Ăn Vặt Tức Là Chính Nghĩa: Trả thù lao, tôi nói mọi người biết ra ngoài thế nào.
[Đội ngũ] Khô Lâu: Không phải lúc nãy cô đã nói rồi sao?
[Đội ngũ] Đồ Ăn Vặt Tức Là Chính Nghĩa: Vậy anh thử tự sát thử xem?
Khô Lâu cảm thấy lời này của Minh Thù có ý nghĩa khác, cho nên hắn suy xét một phen, hiểu ra có thể là Minh Thù lừa bọn họ.